Lệ Duệ xốc lên vạt áo trong của Liễu Miên Hạ, sợ vải dệt cọ xát đau y nên Lệ Duệ không có mặc quần lót cho y, vừa tách ra hai chân liền trực tiếp nhìn thấy bướm nộn.
Bướm nhỏ hồng nhạt giờ đã trở thành thịt sắc đỏ rục diễm lệ, bề ngoài còn có chút sưng, dương vật tú khí rũ ở một bên, dưới ánh nhìn chăm chú của Lệ Duệ dần ngẩng đầu lên.
Lệ Duệ mở nắp hộp thuốc, Liễu Miên Hạ ngửi được một mùi hương thanh mát lành lạnh, bên trong hẳn là có bỏ thêm bạc hà, màu thuốc mỡ cũng là màu xanh lục.
Lệ Duệ dùng ngón trỏ cùng ngón giữa đào một chút thuốc mỡ, hướng về bướm nhỏ thăm dò bên trong, "Kiên nhẫn một chút, ta sẽ nhẹ nhàng."
Ngón tay cắm vào bướm nhỏ, Liễu Miên Hạ đau đớn cắn chặt môi, lỗ nhỏ theo phản xạ co rút cắn chặt.
Lệ Duệ là lần đầu tiên làm loại chuyện này, chỉ cảm thấy huyệt nhi kia kẹp chặt ngón tay hắn khó mà tiến thêm, nhớ tối hôm qua dương vật của mình bị lỗ nhỏ này gắt gao bao bọc đến mất hồn, ánh mắt Lệ Duệ không khỏi trầm xuống, hầu kết cũng nhấp nhô chuyển động.
Thuốc mỡ đại phu cấp phi thường tốt, vừa đưa vào đã tan thành nước, Liễu Miên Hạ rất nhanh đã cảm thấy một trận mát mẻ, lỗ nhỏ cũng không còn đau như trước nữa.
Lệ Duệ thấy Liễu Miên Hạ biểu tình thả lỏng, hiểu được thuốc bắt đầu có tác dụng, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Không uổng công tốn nhiều tiền mua thuốc này.
Chỉ là dược thế hôm nay không thể dùng, phải đợi lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ lành thương mới có thể sử dụng.
Thoa thuốc xong, Liễu Miên Hạ trở nên thoải mái hơn nhiều, liền hỏi: "Duệ ca, thuốc mỡ này cũng không miễn phí đi?"
Nếu không sao có thể hiệu quả nhanh như thế.
Lệ Duệ nói: "Một hộp giá hai lượng bạc. Một hộp dược thế thì năm lượng."
Liễu Miên Hạ trừng lớn mắt, đắt như vậy?!
Tổng cộng bảy lượng bạc, đủ cho nhà năm miệng ăn tiêu dùng 1 năm!
Đại phu nói dược thế dùng để ôn dưỡng lỗ nhỏ, rốt cuộc song nhi có phu quân ở Thiên Sở Quốc rất nhiều, ngoại trừ hai vị chính phu, ba vị trắc phu, còn có thị lang không hạn chế số lượng. Chỉ cần nam nhân nguyện ý cưới, song nhi nguyện ý gả, cho dù mười tám hay mấy chục thị lang cũng không ai có ý kiến.
Cho nên vì bảo dưỡng hai cái lỗ nhỏ trước sau kia, tốt nhất hằng năm đều nên sử dụng. Nhưng dược thế một cây chỉ có thể dùng một ngày, tương đương chỉ có thể sử dụng một lần.
Liễu Miên Hạ nghĩ, cũng không thể mỗi ngày đều dùng, nhưng thế nào cũng phải một tuần dùng một lần? Mỗi lần dùng chính là hai căn, bằng với hai lượng bạc.
Y còn có một phu quân côn thịt lớn như vậy, phỏng chừng một tuần dùng thuốc một lần cũng không đủ, hơn nữa về sau còn sẽ có thêm trắc phu, khẳng định một tuần phải dùng hai lần, cũng chính là bốn lượng bạc, một tháng tiêu tốn trên dưới 16 lạng bạc, thuốc mỡ cũng phải chuẩn bị một chút, một năm chính là tiêu 200 lượng bạc!
Trời ơi!
Liễu Miên Hạ nghĩ tới của hồi môn của mình, không tính cửa hàng cùng điền trang, cũng chỉ có 360 lượng bạc.
Lúc trước y còn nghĩ chính mình là kẻ có tiền, nháy mắt liềm cảm thấy nguy cơ nghèo đến nơi.
360 lượng bạc cũng không đủ mua 2 năm thuốc!
Nếu giờ không kiếm tiền thì đến lúc đó chỉ có nước hít gió Tây Bắc mà sống thôi!
Hay mình không dùng thuốc mỡ cùng dược thế ——
Ý niệm này vừa mới nảy ra đã bị Liễu Miên Hạ phủ định.
Giỡn nhau hả! Y tương lai sẽ có năm lão công! Một người hầu hạ năm người làm sao chịu nổi!
Huống chi còn có một tên Lệ Kiêu, một mình hắn có thể chấp ba!
Nếu không dùng dược thế ôn dưỡng, Liễu Miên Hạ cảm thấy bản thân nhất định sẽ là tuổi xuân chết sớm.
Cho nên vẫn là nỗ lực kiếm tiền thôi!
Nghĩ tới đây, Liễu Miên Hạ vội vàng cầm lấy thẻ tre xem lại một lượt.
"Duệ ca, hôm nay huynh cầm bạc đi đi!" Liễu Miên Hạ nói, "Gọi A Từ lấy chìa khóa tới."
A Từ là bồi thị của Liễu Miên Hạ, từ lúc Liễu Miên Hạ 4 tuổi đã bắt đầu chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của y, là người cha y Hà Ngọc Thư tiêu tốn tâm tư lựa chọn.
Dựa theo lệ thường Thiên Sở Quốc, song nhi nào nhà cao cửa rộng từ nhỏ sẽ có bồi thị bên người, nhiều thì có sáu, bình thường thì có hai, dù điều kiện không tốt cũng sẽ có một người bồi cạnh.
Bồi thị là người chuyên môn hầu hạ trong phòng song nhi, sau khi song nhi lớn lên gả chồng, bồi thị cũng sẽ được thu vào làm thị lang.
Bây giờ Liễu Miên Hạ đã gả chồng, bồi thị A Từ tự nhiên cũng trở thành thị lang, chẳng qua thời điểm nào cùng nhau viên phòng cũng phải xem ý của Liễu Miên Hạ thế nào.
Liễu Miên Hạ xuyên tới đây chưa được mấy ngày, rất nhiều quy củ cũng không quá quen thuộc. Mặc dù có kí ức của nguyên chủ nhưng rốt cuộc không phải tự mình trải qua, có một số việc y cũng không quá để trong lòng.
Vừa mới cùng hai tân phu quân động phòng, trong tâm trong mắt cũng chỉ có Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu, làm gì có sức lực nghĩ đến người khác. Thế là y tự động bỏ qua chuyện A Từ hiện tại đã là thị lang của mình, còn chỉ nghĩ hắn là người hầu của mình mà thôi.
A Từ vẫn luôn chờ ở bên ngoài cửa, thiếu gia tân hôn, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn tiểu nhân nhi của mình cùng nam nhân khác động phòng.
Nếu thiếu gia không tìm hắn, hắn sẽ không chủ động tiến lên.
Rốt cuộc, hắn cũng chỉ là một thị lang mà thôi.
Sau khi vào cửa, ánh mắt A Từ liền dính chặt trên người Liễu Miên Hạ.
Thiếu gia thay đổi, nhưng lại không giống như đã thay đổi.
Đương nhiên không phải thay đổi diện mạo, cái thay đổi chính là một thân khí chất kia.
Một thân lười biếng, mặt mày vẫn thiên chân như cũ, cũng mang theo một tia gợi cảm mị hoặc. Như một đóa hoa vừa mới nở rộ thành thục, vừa nhút nhát e thẹn vừa cầm lòng không đậu mà phóng thích mị lực chính mình.
Bông hoa này không phải vì hắn mà nở.
Thiếu gia của hắn a...
A Từ chỉ cảm thấy đáy lòng đau khổ, nhưng hắn rất nhanh đã thu liễm tâm tư, cười nói với Liễu Miên Hạ: "Thiếu gia em có chuyện gì có thể gọi ta, cần làm gì cứ phân phó A Từ đi làm."
Ở trong trí nhớ nguyên thân mà Liễu Miên Hạ thấy, A Từ lớn hơn y bốn tuổi, năm nay chính là hai mươi tuổi, vẫn luôn như Đại ca ca chăm sóc y, thậm chí khi còn nhỏ đều là A Từ giúp y tắm rửa, lúc ngủ cũng cùng nhau ngủ chung một giường.
Chỉ là sau này Liễu Miên Hạ bắt đầu phát dục, A Từ cũng thành niên, Hà Ngọc Thư cũng không để A Từ giúp y tắm rửa nữa, cũng không cho phép bọn họ ngủ cùng nhau.
Bởi vì lần đầu tiên của song nhi phải để cho chính phu, cho nên ông cũng lo lắng A Từ cùng Liễu Miên Hạ làm chuyện không nên.
Tuy vậy, ngoại trừ cha Hà Ngọc Thư, A Từ chính là người thân cận y nhất.
Liễu Miên Hạ liền cũng cười nói: "A Từ, đem cái rương của hồi môn ta mở ra lấy 200 lượng bạc đưa cho Duệ ca."
A Từ vừa nghe lời này lập tức nhíu mày, không đồng ý nói: "Thiếu gia, của hồi môn chính là của em, không thể cho người khác! Dù người đó là phu chủ cũng không được!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT