Các Phu Quân Của Ta

Chương 7: Lại mặt (2)


1 năm

trướctiếp

Hôn lễ ngày thứ ba là ngày Liễu Miên Hạ về nhà lại mặt.

Lệ Duệ chuẩn bị bao lớn bao nhỏ quà tặng, thuê một chiếc xe bò cùng đoàn người trở về Lệ gia.

Thiên Sở Quốc dân phong cởi mở, không có cái quy củ thụ thụ bất thân linh tinh gì đó. Liễu Miên Hạ về nhà mẹ đẻ, trong nhà vô cùng náo nhiệt mở một bàn tiệc rượu, cha y cùng năm vị phụ thân và ba huynh đệ khác đều tới, cùng nhau vây quanh lớn ăn, Ngũ đệ chưa đầy một tuổi cũng được ôm ra chung vui.

Liễu Miên Hạ cùng các huynh đệ đều không cùng phụ thân ruột.

Đại ca mấy năm trước đã thành thân, bởi vì là chính phu nên mua một gian nhà khác ở cách vách, hai nhà cách một cửa hông nhỏ, thường xuyên lui tới. Lần này Đại ca cũng đưa tức phụ hắn tới.

Tam đệ Liễu Miên Hạ nhỏ hơn y một tuổi, năm nay đã mười lăm, một thiếu niên choai choai đã bắt đầu theo phụ thân xử lý sinh ý.

Tứ đệ năm nay mười ba tuổi, giống Tam đệ đi theo phụ thân hắn làm việc.

Giữa trưa trên bàn cơm, Liễu Miên Hạ lại thấy được một bàn thịt lớn. Chậu gốm đựng toàn bộ gà, vịt nấu chín. Cũng không phải loại đồ ăn tinh xảo gì, chỉ dùng nước muối nấu chín mà thôi. Thịt bò nướng, thịt dê nướng, gà nướng, vịt nướng chín, thịt thỏ thịt dê thịt bò nấu canh, duy nhất rau xanh màu lục là rau hẹ trộn, cơm cũng là lúa mạch cùng đậu nành nấu chung cho chín rồi đem ra.

Liễu Miên Hạ: "..."

Tốt, y biết y đã hiểu lầm Phương bá. Trù nghệ Thiên Sở Quốc mọi người đều giống nhau. Mọi người đều ăn thịt là chính, thậm chí thịt nướng Liễu gia ăn cũng không ngon bằng Lệ gia.

Liễu Miên Hạ một đường vô vị chịu đựng ăn cơm trưa. Cơm nước xong, Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu bị phụ thân y Liễu Văn Hiên gọi đi nói chuyện, còn Liễu Miên Hạ và A Từ thì theo cha y Hà Ngọc Thư vào sân.

Liễu gia chủ yếu kinh doanh lương thực và vải vóc. Trong tay Lệ Duệ lúc này ngoài căn nhà thì chẳng còn gì cả, chỉ còn bạc mà hắn mượn Liễu Miên Hạ lúc trước. Nếu muốn nhanh chóng kiếm tiền, biện pháp thích hợp nhất bây giờ là theo con đường của Liễu phụ, mua chút vải vóc theo thương đội bán lên phía Bắc, sau đó mua chút da lông miền Nam thiếu thốn đem về đây bán. Một đến một đi, tiền vốn ít nhất có thể tăng lên.

Tình trạng hiện giờ của Lệ gia không thể nói thẳng cho Liễu phụ biết, Lệ Duệ chỉ có thể cùng Liễu Văn Hiên trao đổi chuyện thương đội thu mua vải vóc.


Lệ Duệ là phu quân song nhi nhà mình, Liễu Văn Hiên tất nhiên sẽ giúp đỡ, chuyện này rất nhanh được sắp xếp tốt.

Bên kia, Hà Ngọc Thư lôi kéo Liễu Miên Hạ hỏi han, chủ yếu là hỏi Liễu Miên Hạ Lệ Duệ Lệ Kiêu là người như thế nào, có đối tốt với y không.

Tuy bất đắc dĩ gả con tới Lệ gia, nhưng có cha nào không lo lắng cho con mình đâu.

Cuối cùng Hà Ngọc Thư lại hỏi Liễu Miên Hạ: "Con tính lúc nào cùng A Từ viên phòng? Có phu quân khác đã quên người bên cạnh, A Từ đã hầu hạ con nhiều năm, cũng đừng để hắn lạnh lòng."

A Từ ở bên cạnh ngồi nghe, Liễu Miên Hạ chỉ có thể đỏ mặt trả lời: " Con biết rồi, bây giờ con mới thành thân, chắc là trong tháng này thôi."

Ở hiện đại bây giờ vẫn đang là tuần trăng mật đó, trước tiên dỗ dành hai vị phu quân thật tốt rồi tính tiếp.

Trước khi rời khỏi Liễu gia, Hà Ngọc Thư giữ lại một mình A Từ, câu từ thấm thía dặn dò hắn.

"Ta coi như nhìn con lớn lên, xem như một nửa đã là con ta. Con từ nhỏ đã hầu hạ Hạ Nhi, không có công lao cũng có khổ lao, ta tất nhiên không muốn con ở bên cạnh Hạ Nhi chịu ủy khuất. Ta thấy hai vị phu quân kia của Hạ Nhi bộ dáng cũng tuấn tú, Hạ Nhi cũng vừa lòng bọn họ. Nó chưa biết nhiều chuyện vợ chồng, chỉ sợ sẽ mê luyến huynh đệ Lệ gia một đoạn thời gian. Lấy tính tình của Hạ Nhi sợ là một hai năm này sẽ không có người mới vào cửa. Con nha, cứ trong mấy năm tới cùng Hạ Nhi sinh đứa con nhỏ, tương lai tân lão gia tới con cũng có chỗ đứng."

A Từ hốc mắt có chút hồng, trịnh trọng hành lễ với Hà Ngọc Thư: "A Từ cám ơn... Cám ơn cha, cha dạy bảo."

A Từ hiện tại là thị lang của Liễu Miên Hạ, quan hệ với Hà Ngọc Thư thân cận, kêu một tiếng cha cũng không quá.

...

Lúc chạng vạng đoàn người trở về Lệ gia, Liễu Miên Hạ tưởng tượng cơm chiều lại ăn thịt nướng canh thịt liền cảm thấy buồn nôn.

Về tới nhà, y gọi Lệ Duệ dẫn mình tới phòng bếp.

Lệ Duệ chỉ cho rằng Liễu Miên Hạ đói bụng, không nghĩ nhiều liền đưa y tới tìm Phương bá.

Phương bá tầm 40 tuổi, cũng không thành thân, thân thể tinh tráng, thấy Liễu Miên Hạ đến liền phá lệ cười vui vẻ như đang thấy con trai của mình.

Phương bá nhìn huynh đệ Lệ gia lớn lên, ban đầu ở kinh thành, Lệ Duệ cùng Lệ Kiêu vẫn luôn nhắc chuyện song nhi không muốn gả tới. Chủ yếu là ghét bỏ Lệ Kiêu ngốc nghếch. Giờ Liễu Miên Hạ gả vào Lệ gia, còn không chê Lệ Kiêu ngốc, nguyện ý để hắn làm bình phu nên Phương bá rất yêu thích Liễu Miên Hạ.

"Phu nhân muốn ăn gì cứ nói, lão nô lập tức đi làm!"

Liễu Miên Hạ cười nói: "Quả thật có mấy thứ muốn ăn, bá bá cứ làm theo lời ta là được."

Liễu Miên Hạ để Phương bá loại bỏ mỡ thịt bò rồi cắt thành lát, dùng chút rượu và muối ướp thịt, tiếp theo làm nóng dầu, để tỏi xào cùng rau hẹ, tuy rằng không có gia vị khác nhưng mùi hương kia cũng đủ làm người ta chảy nước miếng.

Lệ Kiêu ở một bên không ngừng hít mũi, "Thơm quá! Đã chín chưa? Nhanh để ta nếm nếm!"

Phương bá trước kia chưa bao giờ làm đồ ăn như thế, cũng không biết thịt bò có thể "Xào" như vậy. Ngửi được mùi hương này cũng không ngừng nuốt nước miếng.


Một tô lớn thịt bò xào ra lò, Lệ Kiêu không kịp chờ đã đưa đũa gắp thịt nếm thử, bị nóng thở hô hô cũng mặt kệ, nhanh chóng nhai thịt mấy miếng liền nuốt vào bụng.

"Ăn ngon! Tê ha... Ngô ngô, ăn quá ngon!"

Liễu Miên Hạ cũng nhịn không được ăn một miếng, mềm mềm ăn ngon, thịt bò thuần thiên nhiên quả nhiên khác biệt!

Tiếp theo chính là Lệ Duệ, A Từ cùng Phương bá ăn cũng không chịu nói một lời, chỉ vùi đầu vào ăn, một chén thịt bò xào nháy mắt bay sạch.

Lệ Kiêu nói: "Phương bá làm thêm đi! Chút thịt như thế còn không đủ nhét kẽ răng!"

Lời này của hắn cũng nói ra tiếng lòng của những người khác. Phương bá lập tức động thủ vào bếp, Liễu Miên Hạ nói: "Từ từ, hầm món khác sau đó hẵng xào thịt."

Lệ Kiêu bọn họ trước kia chưa ăn qua thịt bò xào còn Liễu Miên Hạ khi ở hiện đại lại thường xuyên ăn, nên y cũng không thèm món này lắm. Chủ yếu là dạy Phương bá làm vài món ăn thay đổi khẩu vị.

Một món khác chính là đem xương thịt bò hầm cùng đậu nành, chờ đậu nành mềm, thịt hầm chín, lúc ăn vừa mềm vừa ngọt, so với nước thịt lúc trước ăn ngon hơn nhiều.

Nhưng mà món này phải nấu lâu một chút, để một bên chờ chín, Liễu Miên Hạ lại hỏi: "Có trứng gà hoặc là trứng vịt sao?"

Trong nhà tất nhiên là có trứng, chẳng qua mọi ngươi bây giờ chỉ biết luộc.

Liễu Miên Hạ dạy Phương bá chiên trứng, còn có rau hẹ xào trứng gà, mùi hương lan tỏa khắp phòng, Lệ Kiêu ăn một hơi năm cái trứng chiên, vốn muốn ăn thêm mấy lại nhưng Liễu Miên Hạ không cho, sợ ăn nhiều tiêu hóa không được.

Tiếp theo Phương bá lại xào một nồi thịt bò, mấy người cũng đứng ăn luôn trong bếp, no căng bụng.

Lúc này canh thịt bò đậu nành cũng đã hầm xong, bình gốm toát ra mùi thơm hấp dẫn, Lệ Kiêu bất chấp nóng vừa thổi vừa uống.

"Ngon quá! Tê ha..."

Những người khác sớm đã ăn no, nhưng ngửi mùi canh thịt vẫn nhịn không được uống thêm một chút.

Liễu Miên Hạ vừa rồi cũng không có ăn nhiều, lúc này cũng ôm một bát uống.

Miệng nhỏ y uống xong canh, liền múc đậu nành bên trong ăn hết rồi mới lấy khăn lau lau miệng, ngẩng đầu hỏi Lệ Duệ:

"Duệ ca, huynh thấy ta mở quán ăn có được không?"

Lệ Kiêu là người đầu tiên kêu lên: "Mở! Tức phụ mở quán ăn đi! Ta muốn mỗi ngày đều ăn mấy món này!"

Đề nghị này của Liễu Miên Hạ Lệ Duệ đã sớm nghĩ tới, phương pháp nấu nướng đương thời vô cùng lạc hậu, chủng loại cũng thưa thớt, chỉ bằng mấy món này dùng để mở quán chắc chắn sẽ đông khách.

Nhưng Lệ Duệ đã cùng Liễu phụ thương lượng tốt mấy ngày nữa phải đi phương Bắc, không hết mấy tháng cũng chưa về. Mà Liễu Miên Hạ lại chưa có kinh nghiệm mở quán ăn, Lệ Duệ thực sự không yên tâm.

Lệ Duệ nói: "Chờ ta đi từ phía Bắc về rồi mở. Hạ Nhi bỏ tiền, ta giúp em xử lý cửa hàng."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp