Các Phu Quân Của Ta

Chương 7: Lại mặt


1 năm

trướctiếp

Lệ Duệ không cho Lệ Kiêu quấy rầy Liễu Miên Hạ, Lệ Kiêu một thân hỏa khí không chỗ phát tiết, chỉ có thể ở võ trường luyện hết một buổi trưa.

Chạng vạng Liễu Miên Hạ mới tỉnh ngủ, Lệ Kiêu kìm lòng không được chạy tới chủ viện tìm y.

A Từ đang giúp Liễu Miên Hạ chải tóc, Lệ Kiêu vọt tới mép giường, mắt trông mong nói: "Tức phụ, đừng bắt ta đọc sách được không? Ta thấy chữ liền đau đầu, ta có sức lực, có thể đi làm việc kiếm tiền mua đồ ăn ngon cho em! Ngày mai ta sẽ đi tìm việc làm, ta là nam tử hán đại trượng phu, sẽ không phung phí tiền của em!"

Liễu Miên Hạ không biết Lệ Kiêu vì sao đột nhiên lại nói lời này, kỳ quái hỏi: "Ta cũng không ép huynh đi đọc sách. Có phải Duệ ca nói gì không? Không thích đọc sách thì không đọc, chỉ cần biết mặt chữ thì tốt rồi."

Lệ Kiêu ôm chặt Liễu Miên Hạ, hôn bẹp môi đỏ y một cái, cao hứng nói: "Tức phụ, ta biết em tốt nhất!"

Lệ Duệ từ ngoài cửa đi vào hừ lạnh một tiếng: "Lời của cha trước khi lâm chung đệ quên hết rồi đúng không? Binh thư trong thư phòng đệ cũng không xem một cái!"

Lệ Kiêu vừa thấy Đại ca nhà mình mặt lạnh lập tức rụt rụt cổ, vẻ mặt đau khổ lông mày nhăn lại như muốn dính vào nhau.

Liễu Miên Hạ kinh ngạc: "Binh thư?"

Theo y biết, ở Thiên Sở Quốc nhà ai có cất giữ sách tự đều không đơn giản. Bây giờ sách đều khắc lên thẻ tre, tàng thư đều là thế gia đại tộc, hoặc là của những thế gia có tổ tiên để lại, tuy hiện tại suy tàn nhưng vẫn có chỗ đứng nhất định.

Lúc này chế độ khoa cử vẫn chưa xuất hiện, cũng không có cái gì gọi là học đường thư viện, chỉ có Quận thành tương đương Quận Quốc Học do triều đình mở ra, chỉ có thế gia môn phiệt mới có tư cách nhập học, sau đó mới đến Thái học ở Kinh thành.

Binh thư là đồ vật cơ mật cực kỳ quan trọng, căn bản không phải người bình thường có thể có, cơ hồ tất cả đều bị quý tộc chính thức bái sư tư tàng, tuyệt đối không thể đem ra ngoài.

Lệ gia làm sao có thể có vật như này?

Lệ Duệ sắc mặt không đổi: "Là tổ tiên lưu truyền tới nay, tổ tiên ta từng có đại tướng quân, chẳng qua đã là chuyện mấy trăm năm trước. Nay Lệ gia xuống dốc, nhưng di chí của tổ tiên không thể quên, con cháu Lệ gia đều phải học binh thư."

Liễu Miên Hạ gật gật đầu, "Nếu là di huấn tổ tiên thì A Kiêu vẫn nên đi học đi."

Lệ Kiêu vẻ mặt như đưa đám nói: "Tách mấy chữ kia ra ta còn biết, nhưng đứng cạnh nhau như thiên thư ta chả hiểu chút nào. Đại ca hắn chính là muốn tra tấn ta! Không cần lên chiến trường, ta đọc binh thư cũng vô dụng!"

Liễu Miên Hạ âu yếm nhìn Lệ Kiêu như nhìn đứa trẻ nhỏ đang khóc nháo, dịu dàng xoa xoa đầu hắn.

Đáng thương oa nhi, dùng đầu óc đơn giản của Lệ Kiêu xem hiểu binh thư mới là lạ.

Thế nhân đều đem chữ "Hiếu" xem trọng, đã là di huấn tổ tông đương nhiên phải nghe theo.


Lệ Duệ nói: "Chuyện này không cần thương lượng nữa!"

Liễu Miên Hạ không giúp Lệ Kiêu nói chuyện, Lệ Kiêu cả người đều không tốt, mãi cho đến cơm chiều vẫn còn đang giận dỗi.

Tòa nhà Lệ gia lớn vốn cần rất nhiều người hầu xử lý, nhưng bởi vì không có tiền, người hầu đều phân phát hết, hiện giờ chỉ còn mỗi Phương bá trong bếp.

Liễu Miên Hạ gả sang đây ngoại trừ mang theo A Từ còn mang theo hai gã sai vặt làm việc nặng, chủ yếu xử lý việc vặt hằng ngày của Liễu Miên Hạ, hiện tại cũng tới phòng bếp hỗ trợ.

Trong nhà không có những người khác, lúc ăn cơm cũng chỉ có 4 chủ tử bọn họ, A Từ vốn muốn hầu hạ Liễu Miên Hạ ăn cơm sau lại bị Liễu Miên Hạ kêu ngồi xuống ăn cùng.

Lệ Duệ mượn bạc Liễu Miên Hạ xong, cơm chiều liền được cải thiện một chút. Lệ Kiêu nghe mùi thịt đôi mắt liền sáng lên, Lệ Duệ cùng A Từ đối với thức ăn trên bàn cũng thực vừa lòng.

Nhưng Liễu Miên Hạ không hài lòng.

Trên bàn có một bát gốm lớn đựng phiến thịt bò nướng, lúc nướng chỉ bỏ thêm chút muối cùng cùng hành lá thái nhỏ, ngoài ra không còn gia vị khác. Bên cạnh là bát canh thịt dê, cũng chỉ có thêm chút muối cùng hành, còn có một chén canh thịt nạc, cơm lúa mạch. Rau xanh? Không có.

Lúc trước ở Liễu gia chưa gả sang đây, Liễu Miên Hạ thân mình hư nhược, cả ngày uống canh thịt, y tưởng bản thân mình bị bệnh nên cha mới để y uống canh thịt bồi dưỡng thân thể.

Giữa trưa hôm nay cũng uống canh thịt, Liễu Miên Hạ cũng nghĩ do hôm qua quá mệt mỏi, Lệ Duệ mới bảo Phương bá hầm canh cho y. Y định đêm nay cùng cả nhà ăn cơm thì có thể sẽ được ăn món khác, kết quả, như này là bữa tối "phong phú" đây sao?!

Quá lừa người đi!

Không phải Lệ Duệ nói Phương bá ở nhà hắn làm đầu bếp đã vài chục năm sao? Loại trù nghệ này không phải là tật xấu của Phương bá chứ?

Lệ Kiêu từng ngụm từng ngụm ăn thịt nướng, mạch cơm không ngừng đút vào miệng. Đầu hắn lớn, lượng cơm tự nhiên cũng lớn, một mình hắn có thể ăn hết một thùng cơm to.

Lượng cơm Lệ Duệ và A Từ cũng không nhỏ, chỉ có Liễu Miên Hạ ăn một ít liền không ăn nữa, quá khô.

A Từ nhíu mày nói: "Thiếu gia... Miên Hạ sao không ăn? Không thoải mái sao?"

Lệ Duệ Lệ Kiêu cũng dừng đũa, lo lắng nhìn Liễu Miên Hạ.

Lệ Duệ hỏi: "Đồ ăn không hợp khẩu vị?"

Liễu Miên Hạ ho khan một tiếng, y cũng không thể nói đồ ăn Phương bá làm không dễ ăn được, chung quy Phương bá cũng hầu hạ Lệ gia mấy chục năm qua.

Liễu Miên Hạ nói: "Không phải, ta no rồi."


A Từ nói: "Thiếu gia trước đây không ăn ít như vậy."

Liễu Miên Hạ: "Ta giữa trưa ăn nhiều, lại không hoạt động, ngủ hết một buổi trưa đương nhiên không đói bụng."

Y vẫn nên xem thử là tay nghề Phương bá không tốt hay thức ăn đương thời chỉ có bấy nhiêu cách làm sau đó mới đưa ra ý kiến.

Đại phu muốn Liễu Miên Hạ nghỉ ngơi bảy ngày, buổi tối tất nhiên không thể cùng phòng với Lệ Duệ Lệ Kiêu. Lệ Duệ sợ Lệ Kiêu không nhịn được, đuổi hắn về chính viện của mình, còn chính mình bồi Miên Hạ ngủ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp