Mặc dù càm ràm, nhưng Triêu Nhiên vẫn đích thân đút bánh cho Phó Tử Tranh ăn. Cho đến khi hắn 'bất cẩn' liếm trúng tay mình, y mới không khỏi cau mày, nhưng cũng không nổi giận, mà chỉ truy hỏi.
"Không phải tu vi của ngươi rất cao sao? Tại sao lại bị thương nặng như vậy?"
Nói tới đây, Triêu Nhiên lại không khỏi cảm thấy may mắn vì quyết định bình bình đạm đạm, khiêm tốn sinh hoạt của chính mình.
Nhìn đi, giang hồ nguy hiểm như vậy đó, có thấy không? Phó Tử Tranh chỉ mới vừa ra ngoài lịch luyện mấy ngày, liền đã trọng thương, chật vật quay trở về.
Từ nãy đến giờ chỉ chờ câu hỏi này của Triêu Nhiên, Phó Tử Tranh liền lập tức đem Thiên Sinh Quả từ trong giới chỉ lấy ra, tựa như hiến trân bảo mà dùng hai tay đem nó dâng tới trước mặt y.
"Sư phụ...ta là vì cướp đoạt thứ này, cho nên mới bị người khác đả thương."
Nhìn xem viên trái cây to khoảng nắm tay, bề ngoài bóng loáng, căng mọng trong tay hắn, Triêu Nhiên liền khẽ khiêu mi :"Đây...là gì?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT