Ngồi trong phòng của Triêu Nhiên, sau mấy ngày chăm chỉ học hỏi, Phó Tử Tranh cũng đã có thể đan được giày cỏ. Hơn nữa, tuy động tác vẫn còn khá cứng nhắc, nhưng thành phẩm làm ra lại rất không tồi.
Phó Tử Tranh phát hiện, kể từ khi lấy được cây đàn kia, tâm trạng của Triêu Nhiên đã đột ngột trở nên có chút sa sút. Khiến cho bộ dạng vốn đã u buồn của y lại nhuốm thêm một tia sầu bi.
Thật sự là dễ dàng khiến người sinh lòng thương tiếc...
"Ài, vì sao lại đột ngột đưa ra đề nghị thay y đan giày cỏ làm gì chứ? Thời gian đó dùng đi tu luyện hay luyện hóa khí vận không tốt sao? Đúng là đầu óc bị lừa đá rồi..." Vì giây phút nóng đầu vừa rồi của mình cảm thấy không đáng, Phó Tử Tranh liền tức tối lẩm bẩm.
Chỉ là, cũng vào đúng lúc này, một tiếng đàn thanh thúy, ngân vang, phá vỡ màn đêm tĩnh mịch cũng đã truyền vào tai Phó Tử Tranh, khiến hắn không khỏi theo bản năng thả chậm động tác.
"Thoáng nhìn một hồi, nghìn năm thị phi, thật khó phân rõ ai đúng ai sai."
"Hai bên không nói, tâm tư hỗn loạn, không nhắc đến cõi trần ai nào..."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play