Khương Tiểu Muội trợn tròn mắt, cả người co rúm lại nói.
Đường Tuế nghe vậy, cảm thấy nàng có nghe nhầm đâu.
"Tiểu Muội, tiền này tẩu tử cho muội."
Nói xong, Đường Tuế đi ra ngoài cầm hai nén bạc vào, đặt vào tay Khương Tiểu Muội.
Vẻ mặt của Khương Tiểu Muội dại ra, dường như nàng ấy không ngờ đến, tẩu tử lại có thể cho mình hai mươi lượng bạc.
Đây...
"Tẩu tử, nhiều quá rồi, ta..."
Sắc mặt Khương Tiểu Muội đỏ bừng lên, tuy nàng ấy thực sự rất cần hai mươi lượng bạc cứu mạng này, nhưng mà... Đây cũng nhiều quá, nàng ấy sao có thể ích kỉ như vậy được.
Nói xong, Khương Tiểu Muội nhét bạc vào tay Đường Tuế.
"Nhiều cái gì. Thứ nhất, ta vốn không cảm thấy đây là số tiền lớn, hơn nữa, dù nhiều thì thế nào, cũng đâu thể so được với hạnh phúc sau này của muội."
Đường Tuế không nói hai lời, lại nhét hai mươi lượng bạc vào tay của Khương Tiểu Muội.
Khương Tiểu Muội nước mắt lưng tròng, hai tay cầm lấy nén bạc, không biết nên làm thế nào cho đúng.
Trong mắt trong lòng đều là sự cảm kích đối với Đường Tuế.
"Không được."
Bỗng nhiên, Khương Vân Thần ở phía sau lên tiếng.
Đường Tuế nghe vậy thì quay đầu lại nhìn chằm chằm Khương Vân Thần.
"Chàng nói gì?"
Đường Tuế trợn mắt.
Sao lại không được, không phải nên suy nghĩ cho Tiểu Muội trước sao?
Thế mà còn nói là không được!
"Vì sao?"
Đường Tuế thấy Khương Vân Thần vẫn luôn không nói chuyện, tiến lên vài bước túm lấy cổ tay hắn.
Khương Vân Thần nhíu mày.
"Bọn họ là một đám thấy tiền sáng mắt, nếu hôm nay Tiểu Muội tránh được một kiếp, về sau chắc chắn sẽ còn những gia đình khác, chỉ cần cho tiền, bọn họ vẫn sẽ tống Tiểu Muội đi."
Đường Tuế vừa nghe vậy thì gật đầu.
"Chàng nói đúng."
Nàng buông tay áo hắn ra, nghiêng đầu nhìn Khương Tiểu Muội đang phát ngốc bên cạnh, bèn đi đến trước mặt nàng ấy.
Những lời này của Đường Tuế làm cho người ta rất an tâm.
Khương Tiểu Muội nhanh chóng vui vẻ lên.
"Tiểu Muội, để tam ca muội từ từ nghĩ, muội theo tỷ vào phòng bếp nấu cơm thôi."
Nói với Khương Tiểu Muội xong, Đường Tuế lại nhìn Khương Vân Thần ở bên cạnh.
Nói xong, Đường Tuế dẫn Khương Tiểu Muội ra ngoài.
Khương Vân Thần đứng đó nhìn theo bóng dáng hai người họ, ánh mắt cực kì nóng bỏng.
Đường Tuế quay về phòng bếp, rất nhanh sau đó đã nghe thấy âm thanh thông báo của Luân Hồi Kính.
Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần -10, tổng còn 70, tiếp tục cố gắng nhé!
Đường Tuế vừa nghe vậy thì cả người tràn đầy năng lượng.
Tiếp tục vùi đầu làm đồ ăn ngon.
Khương Tiểu Muội ngồi sau bếp giúp Đường Tuế nhóm lửa.
Nàng ấy ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuế, trong ánh mắt đều mang ý biết ơn.
Nếu là trước kia, nàng rất sợ hãi người tẩu tử này.
Ở trước mặt nàng, nàng ấy rất sợ mình làm sai.
Nhưng mà hiện tại thì không giống vậy nữa.
Tẩu tử thật lòng đối tốt với nàng ấy, ôi, không biết tam ca có cách nào để một lần vất vả, cả đời nhãn nhã không.
Nếu có thể luôn sống trong nhà của tam ca thì tốt rồi.
Khương Tiểu Muội cũng biết, suy nghĩ này của nàng ấy có chút tham lam.
Nàng ấy cúi đầu thở dài một tiếng.
Tiểu Bảo Đại Bảo đứng bên cạnh thấy nàng ấy như vậy thì không khỏi lên tiếng khuyên.
"Cô nhỏ, không cần phải thở dài."
"Đợi chút nữa, nương sẽ làm đồ ăn ngon cho cô nhỏ."
Nghe Đại Bảo Tiểu Bảo nói vậy, trong mắt Đường Tuế hiện lên ý cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT