Đường Tuế: Ta cảm thấy, nếu mi ít giao mấy nhiệm vụ tào lao cho ta, ta có thể hoàn thành càng nhanh hơn.

Nghe được lời này, Luân Hồi Kính lập tức im lặng giả chết.

Đường Tuế không dừng lại công việc trong tay, trong lòng lại không ngừng nghĩ ngợi về giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần.

Có phải nàng nên cho hắn ăn nhiều hơn một chút, giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần sẽ giảm xuống, cũng sẽ tốt hơn.

Đường Tuế mím môi, đáy mắt lấp lánh lên.

Cứ như vậy, chẳng phải là ngày giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần hoàn toàn xóa hết sắp tới sao.

Đường Tuế đang làm đồ ăn thì Khương Tiểu Muội đi tới.

"Tẩu tử, ngươi có chuyện gì cần ta giúp không?"

Khương Tiểu Muội nói, vành mắt hơi phiếm hồng.

Đường Tuế nhận ra có gì đó không ổn: "Tiểu Muội, có phải ngươi đã khóc không, xảy ra chuyện gì rồi?"


Những chuyện này, chắc chắn Khương Tiểu Muội rất ngại nói trước mặt Khương Vân Thần, nhưng chị dâu trước kia đều không thèm để ý, nàng ấy đương nhiên sẽ không nói.

Nhưng chị dâu bây giờ thì khác.

Giọng nói mềm mại dịu dàng, nghe rất hay.

Khiến nàng ấy muốn gần gũi.

Vậy là, những uất ức trong lòng Khương Tiểu Muội nháy mắt tràn ra, nước mắt cũng chảy ào ào xuống.

"Tẩu tử... Hu hu, nương ta muốn gả ta với người góa vợ ở thôn bên cạnh, ta nghe người ta nói, người nọ đã gần 40 tuổi, còn thích nhậu nhẹt đánh người, vợ trước của ông ta đã bị đánh chết đấy, tẩu tử, ta sợ lắm."

Đường Tuế nghe vậy, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.

Có còn là con người không.

Khương Tiểu Muội mới mười ba tuổi thôi.

Tuy nói là mười ba tuổi, nhưng không được ăn uống đầy đủ, cả người khô quắt, nhìn chẳng có tí thịt nào, trông như mới tám chín tuổi.

Vừa nhìn là biết suy dinh dưỡng.

Một đứa trẻ như vậy, lại bị tùy tiện gả ra ngoài, còn là một kẻ góa vợ say rượu đánh người.

Đường Tuế tức giận đến mức thở phì phì, gương mặt trắng như sứ giận đến nỗi đỏ bừng.

Nàng kéo tay Khương Tiểu Muội, đi tới chỗ Khương Vân Thần.

"Khương Vân Thần."

Bởi vì quá tức giận nên tiếng gọi này cũng ẩn chứa sự giận dữ.

Chỉ là, Khương Vân Thần lại nghe thành hờn dỗi.

Bất chợt, trong lòng Khương Vân Thần là lạ, ngón tay thon dài cũng khẽ giật.

"Sao thế?"

Giọng điệu thản nhiên bình tĩnh.

"Chàng có biết cha mẹ chàng tệ đến mức nào không? Thế mà lại muốn gả Tiểu Muội cho một kẻ góa vợ say rượu đánh người."

"Tóm lại là ta sẽ không để Tiểu Muội bị chà đạp như vậy, ta không muốn.”

Nói xong, Đường Tuế rất sợ Khương Vân Thần không đứng về phía họ, nàng duỗi tay ôm lấy Khương Tiểu Muội.

Khương Vân Thần nhìn hành động của Đường Tuế, không khỏi hơi nhướng mày, trước đây rất hiếm khi thấy nàng như vậy.

Thế mà nàng che chở Tiểu Muội như thế.

Không khỏi cảm động.

"Ta sẽ không để Tiểu Muội gả qua đó.”

Đường Tuế đứng dậy.

Khương Tiểu Muội đầu tiên là vui sướng, ngay sau đó lại khóc lóc lắc đầu.

"Không thể nào, cha mẹ sẽ không đồng ý đâu, người góa vợ kia nói sẽ cho hai mươi lượng bạc, bọn họ... Không nỡ bỏ qua số tiền này, hu hu hu."

Bình thường gả cưới con gái, lễ hỏi chỉ có mấy lượng bạc đã coi như cao lắm rồi.

Đây còn là hai mươi lượng, cha mẹ nàng ấy chắc chắn sẽ không chịu từ bỏ.

"Không phải chỉ hai mươi lượng sao? Ta cho!"

Đường Tuế còn tưởng bao nhiêu tiền, nàng vỗ ngực, giải quyết một cách dứt khoát.

Chỉ là, khi nàng vừa thốt ra lời này, ánh mắt Khương Vân Thần và Khương Tiểu Muội đều dừng trên người nàng.

Đặc biệt là Khương Vân Thần, trong ánh mắt có ý dò xét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play