Đột nhiên lại tha thứ, thì mình lại có vẻ rất không có lập trường.

Nhưng mà...

Mình rất muốn ăn, còn muốn nghe kể chuyện nữa.

Vẫn là tha thứ đi.

Vậy thì mình cũng có thể nằm cạnh nàng, dù muội muội có ngủ rồi thì nàng chắc chắn vẫn kể chuyện xưa cho mình nghe!

Sau khi suy nghĩ vô cùng nghiêm túc, Đại Bảo quyết định ngủ trước đêm mai đã.

Đại Bảo quyết định xong, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Mãi đến lúc mặt trời lên đỉnh đầu, Đại Bảo mới thức dậy.

Cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy, muốn ra ngoài tìm Đường Tuế, hỏi rõ là cô bé quàng khăn đỏ có bị ăn không.

Nhưng sau khi đi ra ngoài, cậu nhóc không thấy Đường Tuế đâu.

Nhất thời lòng cậu khẽ lộp bộp, nàng sẽ không bỏ nhà đi chứ?

Sắc mặt Đại Bảo lập tức tái đi, bắt đầu tìm kiếm trong nhà lần nữa, cậu nhóc nhìn Tiểu Bảo đang vui vẻ chơi đùa một bên.

Tức giận nói.

"Nương đi mất rồi sao muội còn chơi vui vẻ như vậy?"

Tiểu Bảo vừa nghe thế, cảm thấy rất ngạc nhiên.


Đại Bảo vừa nghe thế, trừng lớn mắt.

"Nương nói với muội như thế á?"

Tiểu Bảo gật đầu: “Đúng vậy, ta biết, cha cũng biết, huynh không tin thì đi hỏi cha xem."

"Ca ca, hôm nay nương hấp trứng cho chúng ta, ăn ngon lắm, phần của huynh còn trong nồi đấy, huynh đi hỏi cha ấy."

Nghe Tiểu Bảo nói thế, đôi mắt Đại Bảo tức khắc sáng lên.

"Cha, con muốn ăn cơm."

Đại Bảo chạy đến trước mặt Khương Vân Thần.

Khương Vân Thần đáp ứng, đi tới phòng bếp, lấy đồ Đường Tuế đã chuẩn bị ra, đặt lên bàn.

Đây vẫn là lần đầu tiên Đại Bảo được ăn một quả trứng hấp màu vàng, dùng thìa múc một miếng, mềm như bông, thơm cực kỳ.

Ăn ngon thật đấy.

Khương Vân Thần thấy Đại Bảo ăn vui vẻ như vậy, trong lòng hắn không khỏi xúc động.

Hôm nay Đường Tuế ra ngoài một chuyến, thế mà vẫn chăm sóc cho mấy đứa bé tốt như vậy.

Lúc này, Đường Tuế đã ngồi xe bò tới thị trấn.

Luân Hồi Kính: Giá trị hắc hóa của Khương Vân Thần - 5, tổng còn 90.

Đường Tuế nghe được, hả?

Đúng lúc này, nàng vừa mới cất bước đi vào trong một tửu lâu.

Mặc dù chỉ giảm 5, không nhiều lắm, nhưng trong lòng Đường Tuế vẫn cực kỳ kích động.

Tay nàng nắm chặt, tâm trạng rất tốt.

Cùng lúc đó, tiểu nhị đi tới.

"Khách quan đi một mình sao?"

Đường Tuế: "Ta không phải tới để ăn cơm, chưởng quầy của các ngươi có ở đây không? Ta có..."

Nghe Đường Tuế nói không tới đây ăn cơm, sắc mặt tiểu nhị lập tức thay đổi.

Hắn ta xua tay: "Mau cút ra ngoài cho ta, không ăn cơm thì vào đây làm gì?"

Đường Tuế không nói gì thêm, xoay người bước ra ngoài, đi thẳng vào tửu lâu lớn phía đối diện.

Nàng vốn dĩ không nghĩ nhiều, hỏi mọi người là biết, ở thị trấn Thanh Phong này có hai tửu lâu lớn, một tửu lâu không nhận, vậy đến tửu lâu còn lại, chắc chắn sẽ có người nhận.

Đường Tuế vừa mới bước vào, cũng nói những lời y như vừa rồi với tiểu nhị, liền được tiểu nhị đưa đến gặp chưởng quầy.

"Vị phu nhân này, tìm lão hủ có chuyện gì?"


"Chỗ ta có vài phối phương, ngươi nhìn xem một chút có muốn mua không."

Nói xong, Đường Tuế liền đưa tờ giấy trong tay cho chưởng quầy.

Chưởng quầy mở tờ giấy ra, chỉ mới nhìn thoáng qua, vẻ mặt ông ta đã biến đổi lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play