"Tôi có thể thay ca đến lúc tan tầm giúp cô, có phải cô đang đưa đồ ăn cho người trong phòng này không, chắc đến thời gian tan tầm là xong việc rồi nhỉ?"
"Không phải cô còn có chuyện gấp à?"
Đường Tuế nói xong lời này, sự dò xét trong mắt cô gái cũng dần buông lỏng.
"Cô yên tâm, nếu xảy ra chuyện gì, tôi sẽ chịu mọi trách nhiệm, cô có thể đẩy hết mọi chuyện lên người tôi."
"Được, cô theo tôi đi đổi quần áo với."
Cô gái đồng ý, dẫn Đường Tuế vào phòng thay quần áo.
Trong thời gian thay quần áo, cô ấy nói cho Đường Tuế một vài chuyện cần làm.
Năm phút sau, Đường Tuế đẩy toa ăn đi tới sảnh dạo bộ.
“Cốc cốc cốc...”
Cô gõ cửa.
"Vào đi."
Một lát sau, bên trong truyền ra tiếng nói trầm thấp, êm tai như tiếng đàn cello.
Cuối cùng cũng bắt đầu ăn cơm, chỉ cần cô nhìn anh ăn cơm, cũng coi như đã hoàn thành nhiệm vụ!
Đường Tuế mừng thầm.
Nhiệm vụ hoàn thành khá đơn giản.
Lục Cảnh Ngôn cầm đũa, nhìn mấy đĩa đồ ăn trước mặt, vẻ mặt hết sức hờ hững.
Dường như buồn nôn, buông đũa.
"Bê xuống đi."
Đường Tuế:!!!
Thế sao mà được, nhiệm vụ của cô còn chưa hoàn thành mà.
Đường Tuế ấn nhẹ đèn bên cạnh, tức thì, căn phòng sáng rực lên.
"Từ xưa đến nay, ăn uống luôn phải chú ý đầy đủ sắc hương vị, anh cứ ăn cơm dưới điều kiện ánh sáng ảm đạm như thế này, không thể nhìn ra sự ngon miệng của đồ ăn, tự nhiên không có tâm trạng ăn."
"Bây giờ mở đèn lên, anh nhìn mấy món này, có phải đã có tâm trạng ăn uống không?"
Đường Tuế mở to đôi mắt ngập nước, nhìn chằm chằm Lục Cảnh Ngôn.
"Cô là ai?"
Giọng nói rét lạnh như băng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT