Triệu tổng ngồi trên ghế, thấy cô đi rồi lại đột nhiên quay lại thì vô cùng sợ hãi.
Mãi đến khi Đường Tuế đi tới trước bàn tròn, bốc một miếng xương bò xào trên đĩa.
Cái miệng nhỏ nhắn cắn một miếng, bên ngoài giòn giòn, thịt bên trong mềm ngọt, còn ứa ra nước.
Đường Tuế vừa lòng gật đầu, cầm miếng xương đi ra ngoài.
Chờ đến khi cửa đóng lại, cơ thể căng cứng của Triệu tổng mới thả lỏng.
Lại bởi vì tác dụng của thuốc trong rượu, vẻ mặt ông ta nháy mắt trở nên điên cuồng.
Ông ta lao tới người môi giới đang uốn éo trên mặt đất.
Trong phòng đã xảy ra chuyện gì, Đường Tuế không quan tâm.
Cô gặm xương bò, đi về trước, chợt nghe tiếng Luân Hồi Kính nói.
Luân Hồi Kính: Phát hiện Lục Cảnh Ngôn, mục tiêu nhiệm vụ, giá trị hắc hóa 80.
Sau đó, Luân Hồi Kính kịp thời chuyển một ít cốt truyện về Lục Cảnh Ngôn.
Lục Cảnh Ngôn là con trai trưởng nhà họ Lục giàu có, mẹ mất sớm, cha cưới thêm một người vợ mới, sinh thêm đứa con.
Mặc dù anh là người ưu tú, nhưng là họ Lục trước giờ không hề thiếu người ưu tú.
Lục Cảnh Ngôn rất muốn có được sự công nhận trong mắt cha mình, nhưng lại bị ông ta từ chối hết lần này đến lần khác.
Mẹ kế không ngừng cô lập anh, cha lại không muốn tin tưởng anh.
Tuy bây giờ trong giới đã không còn ai có thể lay chuyển địa vị của Lục Cảnh Ngôn, nhưng nhà họ Lục mãi mãi là cái gai trong lòng anh.
Đặc biệt hơn, em gái anh lại là một kẻ si tình, đem lòng yêu mến đứa con trai mà mẹ kế đưa đến, bị chơi vòng quanh, cuối cùng không chịu nổi tổn thương, tự sát.
Cái chết của Lục Dao chính là đã đè sập cọng rơm cuối cùng của Lục Cảnh Ngôn, anh trực tiếp tìm bọn họ trả thù, nhưng bọn họ lại có hào quang của nhân vật chính.
Hơn nữa, Lục Cảnh Ngôn còn có bệnh kén ăn trầm trọng, chưa kịp chờ đến lúc trả thù, cơ thể anh đã không chịu nổi.
Tiếp nhận cốt truyện này, Đường Tuế không khỏi thổn thức.
Cảm thấy Lục Cảnh Ngôn có hơi đáng thương.
Đặc biệt là chứng bệnh biếng ăn này, đồ ăn ngon như vậy, cô ăn còn không thấy đủ.
Vậy mà Lục Cảnh Ngôn lại chán ghét, đúng là quá đáng thương.
Đường Tuế tiếp tục gặm xương, tiến về trước, lúc này, Luân Hồi Kính lại bắt đầu mở miệng nói chuyện.
Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, đến sảnh dạo bộ, làm Lục Cảnh Ngôn phải ăn, nếu không sẽ bị điện giật.
Đường Tuế vừa nghe vậy, lập tức khựng lại.
Cô nghiêng đầu, nhìn bên cạnh mình, vừa vặn là sảnh dạo bộ.
Cô không thể quang minh chính đại đi vào, phải nghĩ cách khác.
Đúng lúc này, cô nhìn thấy một cô gái mặc đồ phục vụ đang nghe điện thoại đi ngang qua.
"Ba, ba tìm người giúp thử xem! Tháng này con đã xin nghỉ bốn ngày rồi, nếu còn xin nghỉ nữa thì con sẽ không đủ ngày công!"
"Có thể đợi con một chút không, chỉ hơn nửa giờ nữa là con tan tầm rồi... chờ..."
Giọng cô gái đầy gấp gáp.
"Chào cô."
Đường Tuế đi tới trước mặt cô gái, mềm mại gọi một tiếng.
"Cô là..."
Cô gái nhìn Đường Tuế, cũng không giật mình lắm, tiệm cơm của bọn họ rất nổi tiếng, nhiều năm qua có rất nhiều đại minh tinh ghé tới.
Lúc này, gặp Đường Tuế ở đây cũng không quá hiếm lạ.
"Tôi có thể giúp cô."
Đường Tuế cười cười, chỉ tay vào bộ quần áo phục vụ trên người cô ấy.
"Hả?"
Cô gái ngẩn ngơ tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT