Cô gái lồm cồm bò dậy kéo được cái gấu quần cụt tới khuỷu gối của Tuấn Sâm, thều thào: "Ân nhân đợi đã, cám... cám ơn anh."

Mặc dù bị đánh tới tối tăm mặt mũi, cô vẫn nhìn ra thanh niên này đã đưa thứ quý giá cho bọn người kia, trả nợ thay mình, cứu mình một mạng, cứu cả danh dự cuộc đời mình. Trong khi cả hai hoàn toàn xa lạ mới gặp lần đầu. Vậy mà chẳng cần đòi hỏi gì từ mình đã vội rời đi, người tốt như thế cô biết đi đâu tìm, cô vô cùng xúc động cảm thán.

Cũng không muốn mắc nợ người ta số tiền lớn như vậy cô tiếp tục nói: "Tôi sẽ trả nợ cho anh, sợi dây đó giá bao nhiêu vậy?"

Tuấn Sâm hừ lạnh tỏ vẻ khinh thường: "Bộ dạng hiện tại của cô có tiền trả cho tôi sao?"

"Bây giờ không có tôi chỉ hỏi trước để biết, tôi sẽ cố gắng trả anh trong thời gian sớm nhất." Cô gái lúng túng.

"Không cần, coi như tôi hôm nay gặp xui đi." Tuấn Sâm giật mạnh gấu quần cộc ra khỏi mấy ngón tay yếu ớt của ai kia, quay đầu bỏ đi.

Đi chưa đầy một đoạn phát hiện cô gái theo mé sau lưng mình, khúm rúm như chó theo chủ. Đây còn muốn cái gì?

"Tại sao đi theo tôi?" Tuấn Sâm quay đầu lại vẻ khó hiểu.

"Tôi... tôi không còn đồng bạc nào trong túi, tôi có thể xin anh một bữa cơm không?" Cô gái bạo gan hỏi, bởi qua nay trốn chạy chưa có miếng cơm nào vào bụng cô rất đói khát, còn không ăn nữa sẽ thật chết.

"Cô..."

Tuấn Sâm tức giận bởi da mặt đối phương quá dày, mới cho tiền giờ còn xin thêm bữa cơm khuyến mại. Nhưng nhìn thấy đôi mắt rưng rưng cùng tóc tai rối bời của cô gái, Tuấn Sâm lại không nỡ nữa, vả lại giờ cũng đã sáng trắng, con phố bắt đầu lác đác người qua kẻ lại để họ nhìn vào rất khó coi, rất mất mặt.

Thế là sợ bàn dân thiên hạ hiểu lầm. Tuấn Sâm lần nữa bất lực gật đầu, xem như mình làm phước bố thí. Anh dắt cô về nhà mình.

Vòng vèo qua mấy con hẻm cuối cùng dừng trước một ngôi biệt thự xa hoa, lát toàn đá quý. Sân vườn rộng thênh thang. Tuấn Sâm để cô đứng ngoài cổng bảo đợi chút. Sau đó anh đi vào trong nhà.

Cô gái ngoan ngoãn đứng đợi. Nhưng chỉ một lúc sau anh trở ra cầm theo xấp tiền đã không còn thấy cô gái đâu nữa, hai ngả đường chỉ toàn người đi tập thể dục muộn.

"Két két, lét két..."

Tiếng kẽo kẹt chóng truyền vào tai Trịnh Tuấn Sâm, anh chạy ra sân vườn ở bên hông nhà nhìn thấy một cô gái đang ngồi trên xích đu đong đưa qua lại, vẻ mặt thích thú cười xòa. Nắng sớm mai chiếu vào gương mặt ngây thơ non nớt.

Khoảnh khắc ấy Tuấn Sâm đã ngây người bất động. Mất một lúc anh mới tỉnh ra mà sải bước lớn tới chìa xấp tiền trước mặt cô, lạnh giọng:

"Cầm lấy và rời khỏi đây."

Lạc ngó xấp tiền mấy tờ giấy xanh lá đập vào tầm mắt không dưới năm trăm, chỉ ăn một bữa sáng thôi mà đưa tận mấy trăm ngàn, người đàn ông này cũng hào phóng quá rồi. Rất tiếc Lạc không cầm, cũng không chịu rời khỏi xích đu. Im im lặng lặng.

Này có phải muốn thêm không, quả nhiên hôm nay ra đường gặp quỷ. Tuấn Sâm lần nữa đi vào trong nhà lát sau quay ra vứt một xấp tiền nữa xuống người cô gái, lần này là tờ màu xanh lơ.

"Có thể đi rồi chứ?"

Thái độ khinh thường chẳng chút giấu giếm. Rất tiếc Lạc vẫn cắm rễ trên xích đu màu ngọc bích, ngẩng nhìn thanh niên trước mặt đang tức giận vô cùng mà nhẹ như bông cất lời:

"Tôi đang thiếu tiền ân nhân còn chưa trả sao lại đưa thêm nhiều tiền thế, thế này tôi trả tới bao giờ mới xong, trong nhà ân nhân có sẵn máy in tiền a."

"Cô..."

Tuấn Sâm tức tới khuôn mặt cũng rần đỏ cả. Không nói không rằng trực tiếp dùng vũ lực, túm lấy cổ tay cô gái lôi ra ngoài. Anh thật hối hận vì ban nãy đã quay đầu lại không để cô gái này chết quách cho rồi.

"Ôi đau tay quá, buông ra gãy tay tôi mất rồi, hu hu..."

Cô gái mang tên Tiểu Lạc khóc mếu máo khi bị lôi kéo ra ngoài, khóc tới thảm thiết. Tuấn Sâm vẫn không buông tha, kéo gần tới cánh cổng sắt cao lớn đẹp đẽ còn phảng phất mùi sơn bạc thì cô gái bỗng nhiên ngất lịm đi.

"Này, tỉnh dậy đi. Cô sao thế, mau tỉnh dậy đi?"

Tuấn Sâm kinh hốt ngồi xổm xuống vỗ nhẹ vào mặt cô gái lay gọi, gọi mãi vẫn không tỉnh. Cô ta ngất rồi. Trán còn nóng hầm hập.

Tuấn Sâm hết cách mang vào nhà, cũng là phải bất đắc dĩ cắn răng ôm cô gái lên, nào giờ chưa từng tiếp xúc ôm ấp ai bao giờ đâu, anh thật sự thấy mình xui tận kiếp.

Vào sảnh chính đặt cô gái xuống sô pha rộng lớn. Tuấn Sâm bấm máy gọi bác sĩ An Hựu cũng là bạn thân thiết của anh. An Hựu nhanh chóng tới với hợp dụng cụ đo nhịp thở, mạch đập. Bảo cô gái không sao chỉ sốt do mất nước kiệt sức, chích thuốc và bù nước là bình ổn. Còn hỏi Tuấn Sâm cô gái này là ai?

Tuấn Sâm day day trán kể lại chuyện xúi quẩy mình gặp, thở dài thườn thượt.

"Vậy giờ cậu tính sao?" An Hựu hỏi.

"Đợi cô ta dậy liền đuổi đi, không đi cũng phải đi, cùng lắm báo cảnh sát đến giải quyết."

"A, chỉ là một cô gái yếu ớt thôi mà không cần nghiêm trọng lớn chuyện đến vậy chứ, hay là để tớ đi điều tra một chút thân phận của cô ta, rồi cho cô ấy ở lại làm giúp việc cũng được. Chẳng phải mỗi ngày cậu đều phải thuê giúp việc bên ngoài về dọn dẹp sao, cô gái này vừa hay có thể từ từ trả nợ." An Hựu thanh thoát cất lời.

Vừa rồi trong lúc thăm khám có nhìn thấy bàn tay nhỏ bé của cô bé hằn nhiều vết tím bầm hệt như bị đánh đập bạo hành, cổ tay còn có vết dây trói. E rằng sự việc không đơn giản thế.

"Không được, tớ không quen có người ngoài quấy phá sự an tĩnh. Được rồi chẳng phải cậu còn việc gấp ở bệnh viện sao, đi đi."

Tuấn Sâm cố tình đuổi người. An Hựu cười cười vỗ vai thằng bạn thân sau đó xách cặp da đi thẳng.

Lạc Lạc vốn đã tỉnh lại một lúc, hí mắt nhìn vị bác sĩ đẹp trai kia rời đi, sau khi đã lắng nghe toàn bộ cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông. Lại hí mắt nhìn bóng lưng cao lớn của Tuấn Sâm, thấy anh quay đầu sang hướng mình đang nằm trên sô pha, cô gái tên Tiểu Lạc vội nhắm tịt mắt lại vờ như còn đang ngất.

Ngồi đợi khá lâu khoảng nửa tiếng đồng hồ cô gái vẫn chưa dấu hiệu tỉnh lại. Tuấn Sâm sốt ruột đi qua đi lại rồi lên phòng tắm rửa thay đồ, xuống tới nơi cô gái vẫn chưa tỉnh lại mà trợ lý Lâm thì đã gọi tới mông. Điện thoại reng rí rách, âm điệu một bài nhạc cổ điển mà Lạc Lạc rất thích.

Fur Elise.

....

Chưa đợi Lạc Lạc nghe hết đoạn, Tuấn Sâm đã bắt máy nói: "Đợi chút, tôi đang trên đường tới."

Quay sang nhìn cô gái nằm trên sô pha, Tuấn Sâm cầm áo khoác cùng chìa khóa xe rời khỏi phòng, đế giày đen chạm nền gạch loáng bóng lộp cộp xa dần xa dần. Ô tô từ bãi đỗ dưới tầng hầm lăn bánh ra khỏi cổng, cánh cổng khép lại, lúc này Tiểu Lạc mới ngồi bật dậy thở phào nhẹ nhõm.

Cô cũng không biết mình làm cái quỷ gì nữa, sao lại mặt dày tới vậy đeo bám người ta, lợi dụng lòng tốt của người ta, khi hoàn toàn xa lạ.

Nhưng cô hết đường rồi, giờ mà ra ngoài chắc chắn sẽ bị bọn côn đồ tóm, cha cô nợ tiền tùm lum không phải một chỗ, trốn được một lần chưa chắc trốn được lần thứ hai. Cũng không phải gặp ai cũng sẵn sàng chi tiền vì cô như ân nhân đây, cô vô cùng cảm kích. Cô nhất định sẽ ở lại đây cho bằng được, vừa giúp việc trả tiền nợ, lại được an toàn tấm thân.

Thế là trong lúc chủ nhân vắng nhà, Tiểu Lạc liền xuống bếp tìm đồ ăn trong tủ lạnh để làm bữa sáng ăn qua loa sau đó bắt tay vào dọn dẹp nhà cửa phòng ốc.

Cho tới chiều Trịnh Tuấn Sâm quay về đã thấy nhà cửa bóng loáng, ngay cả cầu thang tay vịn cũng không còn hạt bụi. Người trên sô pha không còn ngược lại từ trong bếp truyền ra tiếng động cùng mùi thức ăn thơm phức, là mùi cá chiên giòn. Tiểu Lạc đang nấu ăn.

Còn không biết kiếm từ đâu cái tạp dề hình con thỏ đeo trước ngực, ai trông thấy không biết còn tưởng nhầm đó là vợ mới cưới của anh nữa đó.

A vợ mới cưới gì chứ.

Tuấn Sâm rùng mình với lối suy nghĩ vớ vẩn ở trong đầu,

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play