*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tác giả: Tinh Hỏa Hàm Yên Edit + beta: Ain TakeiChương 11. Việc tâm sự về những vấn đề phiền não thời Taisho. Đêm hôm trước.
"Chào buổi tối," Thanh niên sửa sang một chút băng vải trên cổ tay trong đêm đen, nở nụ cười hỏi thăm, "Tại sao trễ thế này rồi mà vẫn còn ở nơi này nha?"
Nam nhân ngẩng đầu, tùy ý liếc nhìn anh, có lẽ đem anh coi như tín đồ mới đến, tiếp tục lật người đi sờ soạng bụi đất để tìm bình rượu đánh rơi.
Dazai bỗng nhiên thu liễm lại nụ cười quá mức giống với nụ cười của con người, hơi hơi khom lưng, ghé sát vào người nam nhân tràn đầy mùi rượu này. Cho dù đang ở trong ban đêm tối tăm, anh cũng có thể nhìn rõ trong khoảnh khắc đối diện kia, thứ chứa đựng trong mắt nam nhân này tuyệt đối không phải là mơ màng mà người say rượu đến hồ đồ sở hữu.
Đó là một đôi mắt thanh minh đến mức sắc bén như thế nào nha.
Dazai đoạt lấy vại rượu ngay khi người đàn ông kia vừa bắt được, đem tất cả chất lỏng trong đó đổ xuống dưới đất. Chất rượu vẩn đục cũng không có mùi rượu gay gắt kích thích mũi như trong tưởng tượng. Cho dù anh không ham mê uống rượu, làm việc tại Mafia Cảng không có khả năng không tiếp xúc qua với rượu ngon.
Càng không nói đến sự thật là việc anh thường đi với Nakahara Chuuya - cái người coi rượu vang đỏ như mạng - từng là cộng sự của anh để đi đến quán bar Lupin để thu thập rượu vang.
Trong rượu này có trộn không ít phân lượng nước lọc, cho nên dù uống nhiều hơn nữa cũng rất khó thật sự uống say.
Dazai từng bị đối thủ gọi là ác ma có thể hiểu rõ lòng người, cái đánh giá này cũng không phải là không có đạo lý.
"Con gái của ngươi đã chết." Dazai thưởng thức quả cầu nhung mềm mềm trước ngực haori của mình, đem đại bộ phận lực chú ý đặt trên lông xù xù màu trắng —— cái màu trắng này làm anh nhớ đến mũ của con người Nga tốt bụng nào đó.
(*) This is cục bông xù xù trước ngực:
Nhưng mà hiện tại việc anh đang là bây giờ, ở Yokohama cũng có thể được gọi là con người tốt bụng đi.
Người hảo tâm Dazai Osamu nhẹ nhàng mà tránh khỏi công kích của người đàn ông giống như bị điên mà nhào đến, nhìn đối phương vấp ngã gục ở trong bùn đất. Anh xoay người, ngồi xổm trước mặt nam nhân.
"Dựa theo cách nói của Douma - kun, đi trước cực lạc. Ngươi không cho rằng đó là chuyện tốt sao?" Dazai nhìn chằm chằm hắn, cười hỏi.
Bọn họ trầm mặc thật lâu, bốn mắt nhìn nhau.
"Ngươi cũng giống như hắn —— đều là một loại đồ vật." Ánh mắt cừu hận của nam nhân tập trung ở trên người anh, xé rách lớp vỏ ngụy trang làm con ma men, lộ ra thần sắc thanh minh của kẻ tùy thời đều có thể báo thù.
"Sau chính ngọ ba ngày nữa, ở thiên điện." Dazai vỗ vỗ bụi đất vốn dĩ không hề tồn tại ở trên đầu gối, một lần nữa đứng dậy.
"Tại sao ta phải đến đó?" Người đàn ông hỏi, hắn đã sớm lâm vào tuyệt vọng, bởi vậy cho dù là hỏi lại trong giọng cũng mang theo ý vị lạnh lẽo.
"Không phải ngươi muốn kết thúc tất cả mọi việc sao?" Dazai với gương mặt không có biểu tình hỏi, ánh mắt của anh nhìn lướt qua người đàn ông như nhìn một vật thể không có sự sống, ngữ khí bình đạm đến mức làm người khác nghe ra được một chuyện 'anh ta cũng không có tình cảm của nhân loại'.
Dazai xoay người rời đi, phảng phất lo rằng sau khi mình nói xong quan điểm của bản thân, nam nhân đang ngồi tại nơi đó vẫn chỉ là một đống rác rưởi không có sinh mệnh, không đáng giá để anh đặt mắt tới.
Hắn không phải là sự lựa chon duy nhất của Dazai, nhưng cơ hội này lại là cơ hội báo thù duy nhất của hắn. Cho nên hắn ta nhất định sẽ đi. Mặc kệ như thế nào, hắn cũng đã sắp cạn kiệt sức lực.
Ánh mắt của hắn giống ánh mắt thuộc về người không còn muốn sống tiếp nữa. Dazai biết rõ loại ánh mắt này, dẫu sao anh cũng đã gặp nó trên gương mặt người bạn của mình.
Đi đến góc đường, Dazai hơi hơi nâng lên tay trái. Dưới ánh trăng thanh lãnh chiếu rọi, anh phảng phất thấy trên bàn tay của mình dính đầy máu tươi còn đang nhỏ giọt.
Anh nâng tay lên, dùng lòng bàn tay trái che lại băng vải bên trên mắt phải.
——————
Ba ngày sau, giờ ngọ.
"Yama Ashi - san!(*) Tại sao hôm nay lại đến nơi này nha?" Cô gái nhỏ tò mò hỏi, bọn họ đều biết người đàn ông dưới chân núi này —— sau khi con gái của hắn mất tích, hắn liền trở nên có chút điên điên khùng khùng. Hắn luôn luôn tin tưởng con gái hắn còn ở trong nhà, không có vứt bỏ hắn ở đây mà rời khỏi nơi này.
(*)Bản CV là ' dưới chân núi tiên sinh ', sang hán việt sẽ là ' Hạ Cước Sơn tiên sinh ' rồi sang tiếng nhật là Yama Ashi - san.
Nhưng mà ở những lúc hắn không say rượu, chỉ cần xem nhẹ sự thật hắn tin tưởng vững chắc con gái mình không hề rời đi, bản chất của Yama Ashi vẫn là một người lương thiện hay giúp đỡ mọi người. Bởi vậy mọi người càng tiếc nuối cùng đồng tình với hắn, còn hắn muốn trốn cũng không được.
Một bàn tay ấm áp từ trong phòng âm u phía sau lưng vươn ra, che miệng nàng lại. Dưới sự kinh hoảng, ngay cả tiếng kêu sợ hãi của nàng cũng nghẹn trở về, vì thế người sau lưng cũng không được tính là ôn hòa mà 'mời' nàng vào trong phòng.
"Không được lên tiếng, " âm thanh quen thuộc, thanh âm của Dazai ở địa phương cực kỳ gần với tai nàng mà vang lên. Nàng vốn dĩ nên giận dữ và xấu hổ hoặc kinh hoảng vì cái khoảng cách này, nhưng mà độ ấm trong giọng nói kia hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Nàng nhạy bén phát hiện người đằng sau lưng đã cởi bỏ lớp ngụy trang nào đó, hoàn toàn khác biệt so với bộ dáng nhẹ nhàng bày ra ở trước mặt mọi người.
Áp lực hắc ám mà nàng cảm nhận được vào buổi đêm hôm đó lại xuất hiện lần nữa, so với bất luận thời điểm nào đều rõ ràng hơn, không hề cố kỵ cũng không hề che giấu.
Yama Ashi tiến lên hai bước, đóng cửa phòng lại.
Sau khi có được sự bảo đảm nàng sẽ không sợ hãi kêu lên nữa, tay của Dazai từ trên miệng nàng hạ xuống, nhẹ nhàng đáp ở trên cổ nàng. Rõ ràng bàn tay ấy không hề có lực đạo, uy hiếp nhẹ nhẹ nhàng nhàng, lại khiến nàng ngay cả tâm tư phản kháng cũng không dám dâng lên.
Bất cứ lúc nào anh cũng có thể vặn gãy cổ nàng. Loại hiểu biết này khiến nàng khủng hoảng, ngay cả khi Dazai xoay nàng lại một vòng nàng cũng không dám dị nghị mà ngoan ngoãn làm theo, thấy được bên trong phòng còn có một người khác.
Phụ nhân ngồi chính tọa (*) ở trên đệm hương bồ, giống như không nhìn thấy nàng đi vào, cũng như không nghe thấy loại động tĩnh vốn không nên bỏ qua.
(*)Ngồi chính tọa: kiểu ngồi seiza của Nhật Bản, ngồi quỳ mà lưng thẳng tắp ấy
Nàng gần như dại ra mà nhìn chằm chằm vào ngăn tủ phía trước mặt.
Hai người mới vào cửa theo ánh mắt của nàng nhìn lại, cũng đồng thời lâm vào bên trong trầm mặc cùng khiếp sợ.
Bọn họ thấy cái gì ——
Đầu ngón tay lạnh lẽo của Dazai lặng yên rời khỏi cái cổ mảnh mai của cô gái, ở trong bóng tối động tác của anh như cá gặp nước, linh hoạt đến khó có thể tưởng tượng.
Cô gái cong lưng xuống, nôn khan một trận.
Chất đống tại nơi đó là rất nhiều những bộ xương khô không thể tính là sạch sẽ —— chủ yếu là đầu lâu, hội tụ đày đủ các loại kiểu dáng cùng những vật phẩm trang sức đã bị mài mòn theo thời gian đến không còn lành lặn, khuyết thiếu bộ phận nào đó.
Mới nhất chính là một cây trâm bạc thậm chí còn chưa mất đi ánh sáng. Cô gái nhận ra cây trâm đó, cách đây không lâu, bạn bè của nàng còn đeo cây trâm kia, đó là di vật của người mẹ đã mất để lại cho bạn nàng, bởi vậy cô ấy làm gì cũng không để cây trâm đó rời khỏi người.
Nhưng hiện tại cây trâm đó đang tùy ý dựa nghiêng, cắm vào hốc mắt của một chiếc đầu lâu.
Trước đây nàng còn có chút đau lòng —— bởi vì cô ấy rời đi suốt đêm thậm chí còn không nói lời tạm biệt với nàng. Nhưng hiện tại nàng ý thức được cảm giác không khỏe từ trước đến nay của mình phát ra từ nơi nào.
Các cô gái trong những lời đồn đã rời đi này đó, từ trước đến nay vốn dĩ không thể sống sót mà rời khỏi Vạn Thế Cực Nhạc giáo. Những cô gái được đi yết kiến gặp riêng giáo chủ đều bị giết chết một cách lặng yên không tiếng động.
"Chúng ta đã có một kế hoạch." Yama Ashi là người đầu tiên mở miệng. Thanh âm của hắn so với ngày trước càng thêm khô khốc. Hắn đã sớm đoán được những cô gái đó đều bị sát hại, bởi vậy mới đem bản thân biến thành bộ dáng mượn rượu mà điên điên khùng khùng, trở thành một người hoàn toàn vô hại, chờ đợi thời cơ thích hợp để báo thù.
Nhưng mà hắn không nghĩ đến việc đằng sau bí mật này còn che giấu một cái chuyện xưa đầy xương máu như vậy. Có những vật phẩm bị oxy hóa đã đạt trình độ vượt qua cả trăm năm, xương khô đều đã hủ bại đến trình độ cực kỳ yếu ớt.
"Nếu các người muốn giết chết Douma - kun," Dazai dựa vào giấy bọc trên cửa, mở miệng, "Vậy không cần uổng phí sức lực là tốt nhất. Hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với những gì các ngươi tưởng tượng."
"Rốt cuộc tên đó là cái gì?" Phụ nhân nhỏ giọng hỏi. Nàng nhẹ nhàng vỗ vai cô gái, giúp nàng trở lại với sự bình tĩnh.
"Gọi chúng ta là ác quỷ để hình dung cũng không sai, mấy người có thể tưởng tượng hắn là một trong những kẻ điên có thực lực cao và ổn định trong đám ác quỷ." Dazai bình tĩnh nói, "Không cần trông cậy vào việc ta sẽ giết chết hắn, ta đến đây cũng không phải vì muốn cứu mấy người."
"Tại sao chúng ta lại tập trung ở chỗ này?" Yama Ashi tựa hồ đã không e ngại Dazai, cừu hận thiêu đốt ở trong lòng hắn đã lâu, hoàn toàn không thể áp chế nó xuống.
"Ta chán ghét hắn, cho nên muốn phá hủy nơi ở của hắn nha." Dazai buông tay nói.
Nếu không thể giết chết Douma, vậy hủy đi Vạn Thế Cực Nhạc giáo cũng có thể xem như hắn đã báo thù, loại báo thù lớn nhất so với trình độ mà hắn có thể làm. Mặc kệ là làm gì, chỉ cần có thể khiến cho ác quỷ trả giá đắt, Yama Ashi đều nguyện ý làm theo.
Nhưng là trước đó ——
Hắn bỗng nhiên rút ra tiểu kiếm giấu ở bên hông, nhào tới Dazai đang đứng bên cạnh. Không thử nghiệm một chút, sao có thể biết được ác quỷ có bị chém chết hay không?
Tùng.
Một tiếng trống gần như không thể nghe thấy vang lên ở trong phòng. Người đàn ông phát hiện bản thân không thể khống chế thân thể của mình —— cứ thế rơi xuống trần nhà?
Nhưng mà hắn cũng không có chân chính va vào trần nhà phía trên.
Lại một tiếng trống vang lên, tất cả mọi thứ trở lại bình thường. Nhưng hắn đã mất đi trọng tâm, chỉ có thể hung hăng ngã xuống mặt đất, ngay trước mặt Dazai.
Mặt khác, hai người ở trong phòng cũng lâm vào trạng thái hoàn toàn không biết làm sao, cũng giống như hắn mà té ngã ở trên mặt đất. Những chiếc đầu lâu trong ngăn tủ lại càng như lá mùa thu, rơi rụng lả tả ở trong phòng.
Chỉ có duy nhất Dazai là không cử động, vẫn giữ nguyên trạng thái dựa người vào cạnh cửa, anh hờ hững nhìn tất cả mọi việc phát sinh, theo sau âm thanh nho nhỏ do đầu lâu lăn lộn trên sàn nhà mà phát ra, dùng ngữ khí chân thật đáng tin mà tuyên bố mệnh lệnh.
"Ban đêm ba ngày sau, đi vào trong làng phóng hỏa."
"Chúng ta tuyệt đối sẽ không giết người." Yama Ashi chật vật bò dậy từ trên mặt đất, kinh sợ trong mắt chưa tán, nhưng vẫn có thể kiên trì giữ vững nguyên tắc trước mặt Dazai.
"Buổi tối của ba ngày sau là tế điển. Nhưng mà nếu là buổi tối...là ban đêm, hẳn là giáo chủ sẽ phát hiện đi?" Sau khi bình ổn trở lại, cô gái nhỏ giọng hỏi. Nàng không xác định việc Dazai có biết ba ngày sau là lễ tế điển hay không, cũng không xác định hắn có để ý đến sống chết của nhân loại không. Sau khi biết được loại sinh vật tên là quỷ này có tồn tại, nàng cho rằng vào buổi tối bản thân nàng sẽ không dám ra ngoài, thậm chí cũng không dám xuống giường đi lại.
Cũng không phải nói đem bản thân mình khóa lại ở trong chăn có thể thực sự tạo ra được bất cứ tác dụng bảo hộ nào đó, nhưng mà nói nếu dùng chăn bông đêm toàn thân bao bọc đến không còn kẽ hở, cũng có thể ở bên trong khủng hoảng mà lừa dối bản thân bên trong chăn rất an toàn.
Cũng giống như cái đạo lý rùa đen rụt đầu khi bị đặt lên trên lửa để nướng. Nhưng mà Dazai Osamu - người châm ngòi thổi gió lại hoàn toàn không hề quan tâm thông cảm với tâm tình của nàng.
"Ôi chao, các ngươi muốn gạt hắn sao? Cũng không cần thiết lắm, dẫu sao hắn cũng biết rõ mà," Dazai cười tủm tỉm mà vỗ tay nói.
Đầu tiên ba người ngẩn ra, kế tiếp chính là một trận khủng hoảng, cho dù cứ việc dựa vào quỷ không thể hành động tự nhiên bào ban ngày, nhưng Dazai đang dựa vào cánh cửa, không ai có thể lướt qua anh mà chạy khỏi nơi này.
"Hắn.... Hắn biết," Yama Ashi lắp bắp nói ra tiếng trước tiên, "Chúng ta làm sao bây giờ? Hắn đã biết ——"
"Đương nhiên," Dazai nghiêng nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt đơn giản đảo qua những người có mặt trong phòng, đem sợ hãi cùng run rẩy của bọn họ thu hết vào trong đáy mắt, "Bởi vì đây sẽ là nơi ta cùng Douma - kun tâm sự đêm khuya về những vấn đề phiềnSpoil"
Thấy nụ cười đậm chất ác ma trên mặt anh, rốt cuộc mọi người đều đã bỏ xuống tất cả tâm tư nhỏ cùng tâm lý may mắn luôn ôm từ đầu đến giờ —— đây cũng không phải là con quỷ vì thấy đồng tình với nhân loại mà giúp đỡ bọn họ.
Hoàn toàn ngược lại, bọn họ chỉ là những quân cờ nho nhỏ trên bàn cờ, đây cũng chỉ là một trò chơi giữa ác quỷ với ác quỷ. Chỉ có thể nghe theo lợi ích trong đó, lựa chọn phương hướng nào có lợi với mình nhất may ra bọn họ mới có thể sống sót.
_________________
Ain: Spoil nè............ Spoil......? Làm gì có chuyện đấy:))))))))
4/4 nên tặng thêm một chap nà, vì nay đi chùa khá vui:))))