Mỗi đêm đều treo lồng đèn màu trắng lên trước cửa, là hy vọng người nào đó sẽ trở về, nàng sợ người đó trở về tìm không được nàng, trong lúc hấp tấp sẽ không thấy đường sao?
Nhân loại là một thứ sinh vật cực kì thú vị, có khi tình cảm sẽ khiến bọn họ làm ra hành vi cực kì không có lý trí —— hành vi hoàn toàn không có tác dụng. Ví dụ như một người luôn tự lừa dối bản thân mình rằng một ngày nào đó, bằng hữu đã chết mấy chục năm của mình sẽ trở về.
Dazai ngồi trên chiếc ghế đơn sơ, lần này ngay cả một chén trà nóng cũng không đến tay anh. Đối diện, người phụ nữ bất an, co quắp ngồi xuống. Nàng không dám biểu hiện quá mức rõ ràng, nhưng tư thế của nàng thể hiện rõ nàng luôn luôn có thể từ trên ghế nhảy dựng lên để chạy trốn.
Từ sau khi Dazai bước vào nhà, không khí trở nên căng thẳng giống như ngay cả không khí cũng bị nhiễm độc. Cứ như nếu nàng tiếp tục ở cùng với thanh niên này trong một phòng, rất nhanh nàng sẽ bởi vì bầu không khí khí có thể chịu đựng này mà hít thở không thông.
Dazai đối với loại cảm xúc này cũng không mấy xa lạ —— thời điểm khi anh còm ở Mafia Cảng, ở trong căn phòng thẩm vấn kẻ địch nằm vùng, thậm chí chính là cấp dưới của anh, đều sẽ không hẹn mà đều sinh ra cảm xúc như thế, cái loại cảm xúc muốn trốn thoát đi khỏi nơi có anh đang ở.
Điều bất hạnh nhất đối với kẻ địch của Dazai Osamu chính là trở thành kẻ địch của anh.
"Quấy rầy vào đêm khuya như thế này, thật là quá ngượng ngùng, " Dazai cười nói, trong giọng thậm chí mang theo một loại cảm xúc ngọt nị khiến người ta sởn tóc gáy, "Nhưng mà ban ngày ta không thể ra khỏi cửa, đành phải chọn buổi tối để đến đây."
Anh không thèm để ý chút nào về việc nói ra bí mật của bản thân, cái bí mật không muốn người khác biết, sau đó liền đem khí chất tra nam gần như ngay lập tức muốn giết người diệt khẩu phát huy tới cực hạn.
"Ta... Ta không rõ...." Phụ nhân miễn cưỡng nở nụ cười, đôi môi run rẩy gian nan nói ra từng chữ để trả lời.
"Kotoha." Dazai vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng gõ gõ vào môi mình, giống như đang suy nghĩ gì đó mà nỉ non, "Ngươi biết Kotoha."
Sắc mặt của phụ nhân thay đổi. Gương mặt vốn đang bị sợ hãi bao trùm lại có tuyệt vọng cùng bi thương trào ra. Ác quỷ có thể đọc được lòng người ngồi ở đối diện nàng đang mỉm cười.
"Ta muốn biết ngươi đã nhìn thấy cái gì." Dazai thu lại nụ cười lan tràn trên môi, chuyện biến đổi sắc mặt với anh chỉ đơn giản như việc uống nước ăn cơm bình thường, "Hiện tại là thời gian thích hợp để kể chuyện trước khi ngủ!"
Nàng thấy bóng dáng giáo chủ ngồi quỳ ở trên vách núi, thấy hắn không ngừng nhét máu thịt vào trong miệng, thấy bộ kimono thuộc về Kotoha nằm ở trên mặt tuyết.
Chuyện xưa của Kotoha cùng Douma.
Giống như những màn dạo đầu của câu chuyện tình yêu trong quyển tiểu thuyết, ác quỷ yêu cô gái loài người, nhưng nàng không thể tiếp nhận việc ác quỷ tàn bạo, diễn biến kế tiếp chẳng lẽ không phải là những việc như cường thủ hào đoạt(*), những chuyện hây hẩy hầy hây không phù hợp với trẻ nhỏ sao?
(*) Cường thủ hào đoạt: dùng sức mạnh của bản thân để chiếm lấy thứ không thuộc về mình
Đáng tiếc hiện thực không giống như những tiểu thuyết lưu hành trên mạng, Kotoha không thể tiếp nhận sự thật Douma ăn thịt người, trong lúc hoảng loạn đến hỏng liền ôm theo đứa con của nàng chạy trốn đến bên vực sâu sau đó Douma đuổi kịp hai người. Douma ăn luôn Kotoha —— có lẽ cũng đã ăn luôn cả đứa con của nàng.
Không, một người mẹ bị buộc đến bước đường cùng, khi nàng phát hiện phía trước bản thân mình là vực sâu thăm thẳm, nàng sẽ có phản ứng gì?
Dazai nâng mặt, giống như nghĩ tới việc gì đó thú vị mà khẽ mỉm cười. Anh đã tìm thấy một thanh kiếm hoàn mỹ, mà thanh kiếm này so với trong tưởng tượng lại càng có ý tứ.
Phiền não duy nhất của thế giới này là không có hệ thống kiểm tra đo lường DNA đơn giản nhất, nhưng mà cũng đúng với cái thời đại Taisho này. Cho dù là giả, anh cũng có biện pháp để biến hắn thành thật sự. Muốn tìm một đứa trẻ là nam mười mấy tuổi, không có cha mẹ cũng rất dễ dàng.
Phụ nhân co quắp bất an mà nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Dazai, trên trán nàng thậm chí đã xuất hiện mồ hôi lạnh, hiển nhiên tràn ngập sợ hãi đối với thanh niên mặc một thân màu đen này.
Cuộc sống gắn liền với đêm tối, quái vật uống máu ăn thịt khoác da người, người thanh niên tuấn mỹ đang ngồi trước mặt nàng cũng giống như giáo chủ.
"Không, không có gì, " Dazai nở nụ cười, "Douma - kun đúng là đã tìm được một đứa trẻ có chút thú vị, bất quá thói quen của hắn thật đúng là không tốt, chưa từng để ý đến thời gian một người nào đó ở lại dài hay ngắn, việc này quả thực rất không ổn."
"Nếu như lúc ấy giải quyết xong sớm một chút, sẽ không có phiền toái như thế."
Phụ nhân nhìn Dazai chẳng hề để ý mà đưa ra loại đánh giá này, thần sắc tuyệt vọng trên mặt ngày càng rõ ràng. Hắn nhất định cũng giống như giáo chủ đại nhân, đều là quái vật ăn thịt người, hôm nay bản thân mình sẽ bỏ mạng ở chỗ này sao?
Nàng đã mất đi sức lực hét chói tai và giãy giụa, có lẽ mười mấy năm trước nàng sẽ làm thế, nhưng từ khi thấy Kotoha —— nàng đã không còn ôm bất cứ hi vọng gì, thậm chí còn không biết vì sao Douma để nàng lại một mình mà không ăn luôn, mỗi một ngày nàng đều sống dưới lưỡi kiếm đang treo trên đầu, không biết lúc nào nó sẽ rơi xuống cổ của nàng. Thời gian kéo dài càng lâu, loại tra tấn này đối với nàng càng ngày càng thống khổ.
Dazai không có lộ ra răng nanh, đôi mắt cũng không có bất ngờ biến đổi thành đồng tử dựng đứng.
Hắn như một người đang oán giận đối với đồng nghiệp xa lạ vừa mới nhận thức ở chung vậy, thanh âm kéo thật dài mà nói.
"Nhưng mà chuyện này đối với ta cũng là chuyện tốt," Dazai cười nói, "Ta có một đề nghị, ngài có muốn nghe thử không?"
Cậu ta.... Không phải cậu ta đang chuẩn bị giết chết mình sao? Phụ nhân kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt.
"Ngài xem," Dazai nói một cách bất đắc dĩ, "Cạnh tranh bên trong của ngành sản xuất luôn cực kì kịch liệt. "
——————
Một cái làng xóm tạo thành từ những con người đi đến bước đường cùng, ở dưới sự quản lý của ác quỷ vô tâm mà biến thành tà giáo, ngụy trang ra một cảnh tượng hòa bình dối trá.
Ở trong mắt Dazai, trong lòng mỗi người có vô số lỗ hổng giống như một cây vải lộ ra đầu sợi chỉ, anh chỉ cần kéo nhẹ một cái, vô số sợi dây vận mệnh đan xen vào nhau để tạo thành tấm vải liền sẽ sụp đổ theo.
Mà những lỗ hổng trên tấm vải to lớn này không ngừng xuất hiện từng cái từng cái một. Dazai nghiêng nghiêng đầu, hứng thú dào dạt nhìn thân ảnh nam nhân đang cuộn tròn ở góc đường phía trước.
Anh nhẹ nhàng tiến lên phía trước, rất nhanh trong chóp mũi đã tràn ngập mùi rượu quanh quẩn không tán khiến người khó chịu đựng nổi. Rất khó tưởng tượng ở trong cái nơi được xưng ' Vạn Thế Cực Nhạc giáo ' cũng có người cần mượn rượu giải sầu.
"Chào buổi tối." Thanh niên sửa sang lại băng vải trên cổ tay một chút, nở nụ cười mà cất tiếng hỏi thăm trong đêm đen.
——————
Dazai chậm rãi đi dạo, từ từ bước về phía phụ cận đại điện của Douma khi trời còn không có sáng, nhưng phía chân trời đã bắt đầu trở nên có chút trắng. Hết thảy đều im ắng, hiển nhiên còn chưa đến thời gian mọi người thức dậy làm việc.
Độ ấm trên hành lang rất thấp, có lẽ bởi vì gió đêm quá mức mát mẻ, haori cũng không thể ngăn quá nhiều hơi lạnh. Dazai ngẩng đầu, ở trên khung cửa có cái gì đó tạo dấu vết gì đó hơi hơi phản quang.
Trên mặt đất bóng của anh bị kéo dài, Dazai nhẹ nhàng đi đến trước cửa, đôi tay ấn ở giấy trên cửa ——
Ở trong nháy mắt khi anh tiếp xúc đến khung cửa, ván cửa phát ra một tiếng vang cùm cụp nhỏ nhẹ khó nghe thấy, sau đó là tiếng giọt nước thong thả rơi trên mặt đất. Hàn băng liên kết ở trước cửa trong thoáng chốc bị hòa tan.
Ở cái mùa này, cho dù có lạnh đến thế nào đi chăng nữa, nước trên khung cửa cũng không đến mức đóng thành băng. Đây là một cái cửa phòng mà chỉ có bản thân Dazai Osamu mới có thể mở nó ra.
Khóe miệng Dazai giơ lên một chút độ cong, rất nhanh liền khuếch trương vì ý cười nơi đáy mắt không có chút nào. Anh cứ cười như vậy mà kéo ra cánh cửa giấy.
"Douma - kun!" Sửa lại tác phong lén lút phía trước, Dazai cười hướng trong phòng chào hỏi.
Quả nhiên con quỷ có mái tóc dài màu bạc đang ngồi dựa nghiêng ở bên cửa sổ, xoay đầu lại nhìn về phía anh. Trên vai có một người nhỏ ngẫu nhiên làm bằng băng đang ngồi, thi thoảng múa may cây quạt, đung đưa hai chân. Chính là Douma, quả thật hắn phát ra tiếng tựa người vợ mong mỏi đợi chồng về:
"Dazai - kun, hoan nghênh trở về."
Dazai không để bụng, không hề có cảm giác khẩn trương phòng bị phòng mình có bị Douma xem xét qua không, dẫu sao nói thế nào thì đây cũng là nhà ở của Douma. "Đã trễ thế này, tại sao lại có thời gian đến chỗ này của ta nha?"
"Vốn dĩ ta nghĩ là đi đến đây tâm sự với ngươi!" Douma giống như cực kì thương tâm mà buông tay xuống, trên mặt cũng mang lên vài phần thần sắc ủy khuất, "Giữa những người bạn tốt hẳn là đều sẽ làm việc như tâm sự đêm khuya."
Là cái tình nghĩa đồng nghiệp giả dối đến mức khiến người buồn nôn, cố tình bản thân Douma còn cố chấp với cảm giác tốt đẹp của mình hắn, kiên trì cho rằng chính mình là người được hoan nghênh nhất trong sáu vị Thượng Huyền.
Nhưng mà vừa khéo, ở trước mặt hắn chính là Dazai Osamu cũng là người nhận được sự ghét bỏ nhất trong sáu vị Hạ Huyền, hơn nữa từ trước đến nay đều không hề để ý.
"Tâm sự sao! Chúng ta đương nhiên có thể tâm sự đêm khuya nha!" Dazai cũng làm cho đôi mắt của mình lấp lánh sáng sáng, "Lần sau nhất định phải tạo một cuộc hẹn!"
"Như vậy lúc trước, Dazai - kun ở bên ngoài làm cái gì thế?" Đứa nhỏ trên vai Douma giống như cũng đã chịu ảnh hưởng của không khí hân hoan, ý đồ đứng lên khiêu vũ, nhưng mà đã quên mất bản thân cũng không phải đang đứng trên mặt đất bằng phẳng, một bước liền trượt chân ngã xuống.
Dazai cong lưng, nhìn như hảo tâm mà duỗi tay nhặt lên. Trong chớp mắt khi đầu ngón tay của anh đụng đến đứa trẻ bằng băng, hắn liền biến thành một bãi nước lạnh lẽo.
"Ai nha, xin lỗi, ta đột nhiên quên mất việc này —— không, không có gì. Chỉ là cảm thấy rất nhàm chán, cho nên ra ngoài đi dạo một chút mà thôi. So với vấn đề này, Douma - kun, trời sắp sáng rồi nha."
Xác thật, trên bầu trời đã nổi lên bụng cá màu trắng(*), những tia mặt trời đầu tiên cũng sắp đột phá đường chân trời cùng tầng mây. Làm quỷ, Douma không có khả năng không cảm nhận đến uy hiếp.
(*) bác nào hay thích ra ngoài ngồi thâu đêm hoặc thi thoảng ra ngắm mặt trời mọc sẽ biết, đây là kiểu nửa già trời đã trăng trắng nhưng nửa non phía tây vẫn còn màu đậm ( ví như từ xanh dương -> xanh đen -> đen ở đường chân trời á.)
Dazai đi đến bên cửa sổ, duỗi tay đẩy ra cánh cửa, chờ ánh mặt trời chiếu xuống, như vậy Dazai đang đứng trước cửa sổ sẽ không hề bị cách trở mà bại lộ dưới ánh nắng ban mai.
"Thật là hâm mộ," Douma cúi đầu, giống như giây tiếp theo liền có thể rơi lệ, "Dazai - kun có thể ở dưới mặt trời đi về nha, đó là cảm giác như thế nào, ta đã không còn nhớ rõ hoàn toàn đâu."
Cho dù là bất luận con quỷ nào cũng đều hướng trong bóng tối mà liều mạng tránh né mặt trời, vậy mà trên mặt Douma lại hoàn toàn không có thần sắc khủng hoảng.
"Quá bất hạnh," Dazai cũng lập tức thay biểu tình giống như chực rơi nước mắt lã chã, "Douma - kun muốn nếm thử một chút sao?"
"Hiện tại thì không cần nha."
Douma nhảy ra từ cửa sổ, dáng người nhẹ nhàng uyển chuyển mà xuyên qua đình viện đang dần dần có những tia nắng rơi xuống, những âm thanh không mấy vui vẻ từ trong phòng đối diện truyền đến.
Douma không hề che giấu chút nào sự thật hắn phiên động không ít đồ vật trong phòng. Trên thực tế, giường đệm của hắn đều không có thả lại tại chỗ hoàn toàn.
Dazai nhìn một vòng, cũng không có để ý ngăn tủ cùng giường đệm hiển nhiên đã bị động qua. Anh đi đến cạnh cửa sổ, ở trong bóng râm dưới đáy cửa sổ mà sờ soạng một chút, gỡ xuống một tờ giấy trắng đã gấp gọn gàng.
Anh không để ý hình tượng chút nào mà nằm sấp xuống, mở tờ giấy ra, lấy ra một cây bút máy từ trong tay áo —— cái cây bút máy quý báu này hiển nhiên là lấy từ chỗ của Kibutsuji Muzan.
[ Trong đêm tuyết mười mấy năm trước, Kotoha phát hiện ra thân phận là quỷ của Douma. Trong lúc kinh hoảng, nàng trốn đến bên vực sâu, nhưng vẫn không thể thoát khỏi sự truy đuổi của Douma....]
Dazai lắc lư chân, dùng chữ nhỏ mà viết lên trên mặt giấy trắng.
____________________
Ain: cách hai ảnh đế nói chuyện với nhau:)))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT