Một bóng dáng nhỏ nhắn với khuôn mặt đẹp như thiên thần, mái tóc bạch kim được buộc lên cao, mặc áo sơ mi trắng kết hợp với chân váy xếp ly màu đen. Người con gái ấy đang ở trong bếp chuẩn bị bữa trưa cho anh trai Phượng Hoàng Chấn Phong, đó không ai khác chính là Ngọc Băng. Mặc dù đã các anh đã nhiều lần ngăn cấm không cho cô vào bếp vì sợ cô bị thương nhưng cô vẫn ngang bướng cãi lời họ. Trong những năm qua cô luôn muốn tự tay nấu những món ăn ngon mà mình học được cho các anh thưởng thức.

Sau khi nấu đồ ăn xong, Ngọc Băng tỉ mỉ trang trí từng món ăn,cẩn thận cho từng món vào hộp, sau đó ra ngồi lên chiếc siêu xe đã cô tài xế chờ sẵn, một mạch đến tập đoàn Đế Phong.

Ngọc Băng vào bên trong, nhân viên tiếp tân thấy cô vào lần trước nên lần này vừa thấy cô đến liền bước đến cười tươi chào đón, hỏi:

- Chào tiểu thư, cô đến đây tìm chủ tịch sao ạ?

Ngọc Băng khá ngạc nhiên khi cô nhân viên tiếp tân này biết mình, cô không hỏi gì chỉ gật đầu thân thiện đáp lại:

- Vâng ạ! Phiền chị báo lại với anh ấy giúp em!

Sau khi gọi điện thông báo xong thì cô tiếp tân quay sang nhìn cô nói:

- Xin tiểu thư hãy đợi một lúc, trợ lý Vượng sẽ xuống dẫn cô lên. À, tôi có chuyện này muốn nói với cô!

- Có việc gì chị cứ nói đi ạ!

Cô tiếp tân thấy cách giao tiếp lịch sự của cô thì sinh lòng cảm mến nên lên tiếng nhắc nhở:

- Hồi nãy có cô minh tinh Anna lên phòng chủ tịch, từ nãy đến giờ chưa thấy trở ra, tiểu thư lên đó nên nhớ cẩn thận nha!

- Vâng, em biết rồi ạ! Cảm ơn chị đã nhắc nhở!_ Lời vừa dứt cũng chính là lúc Nhật Vượng từ trong thang máy đi ra.

Nhật Vượng sau khi nghe nhân viên tiếp tân báo liền vội vàng xuống đón cô, anh từ từ tiến đến chậm rãi cất tiếng nói:

- Cô chủ! Hiện tại chủ tịch đang họp, ngài ấy bảo nếu cô không có việc gì gấp thì cô có thể vào phòng làm việc của ngài ấy đợi một chút_ Nhật Vượng thận trọng nói với giọng đầy tôn trọng.

- Được!_ Ngọc Băng gật đầu đồng ý rồi cùng Nhật Vượng vào thang máy đi lên phòng làm việc của Phượng Hoàng Chấn Phong mà không nghĩ ngợi điều gì về những lời nói của cô tiếp tân cả.Vì dù sao cô cũng biết có rất nhiều người phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để được anh hai của cô để ý nhưng đều thất bại huống chi cô minh tinh Anna mới nổi gần đây.

Ngọc Băng vừa đặt tay vào tay nắm cửa thì bên trong truyền đến hai giọng nữ, đó là Anna cùng với quản lý của cô ta nói chuyện với nhau:

- Anna à! Em có chắc nắm trong tay được người đàn ông này không?

- Chị thật là, người đàn ông nào gặp em đều bị em mê hoặc huống gì Phượng Hoàng tổng chứ, với chị xem ba vòng của em đều xuất sắc như này thì làm sao Phượng Hoàng tổng không để ý đến em được chứ! Haha._ Anna đầy tự tin nói.

Chị quản lý: " Bà cô của tôi ơi! Bà ảo tưởng sức mạnh quá rồi đó"

Ngọc Băng bên ngoài nghe được thì nhíu mày, nhếch môi cười đầy ẩn ý: " Đúng là loại phụ nữ vừa kiêu căng vừa tự phụ".

Rồi Ngọc Băng mở cửa thản nhiên đi vào, làm cho Anna và quản lý cô ta tưởng là anh liền đứng dậy. Hai người họ kinh ngạc khi người bước vào không phải người họ chờ mà là một cô gái đẹp khuynh nước khuynh thành, còn xinh đẹp hơn gấp mấy lần Anna.

Ngọc Băng bước đến bàn chủ tịch để túi đựng cơm xuống rồi bình thản ngồi xuống chiếc ghế dành cho chủ tịch, mắt hướng về Anna quan sát, đánh giá.Cô nhìn Anna một lúc lâu thì không muốn nhìn nữa vì cô thấy trên người Anna chỗ nào cũng dùng đến dao kéo cả, nhìn thêm nữa chắc mắt của cô cũng sẽ ảnh hưởng luôn quá!

Anna thấy cô đi đến chiếc ghế chủ tịch ngồi một cách tự nhiên, còn nhìn cô ta bằng ánh mắt chứa đựng sự khinh bỉ thể hiện rõ ràng qua đôi mắt cùng cái nhếch môi của cô, khiến cô ta tức giận lên tiếng:

- Cô kia! Cô là ai? Mà dám ngồi vào chiếc ghế chủ tịch này?

- Tôi là ai? Bà cô không có tư cách để biết? Bà cô chỉ cần biết nếu dám đụng vào tôi thì tôi khẳng định tương lai tươi sáng ngày mai của cô sẽ không còn nữa thay vào đó là chốn ngục tù tăm tối, đau đớn,..._ Ngọc Băng đứng dậy đi lại chỗ Anna lạnh lùng buông lời nhắc nhở.

Anna nghe Ngọc Băng gọi mình là " bà cô" thì tức sôi máu, bản thân chỉ mới hai mươi tư tuổi mà lại bị con nhỏ này gọi là bà cô, Anna sao có thể chấp nhận được, cô ta tức giận nói:

- Sao mày dám gọi tao là bà cô hả? Mày biết tao là ai không mà mày dám gọi tao như vậy!

- Bà cô già có thân phận gì lớn lắm sao? Nói cho tôi nghe xem nào? Mặt thì trét đầy phấn như một bà già năm mươi ấy nhìn còn già hơn cả mẹ tôi nữa ấy chứ!_ Ngọc Băng nhìn cô ta nói cất tiếng đầy vẻ khiêu khích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play