Lý Tú Lan bị Triệu Hổ giữ chặt, tựa như bàn kẹp, tránh cũng không thoát, lôi kéo y đi đến đại sảnh.
Vào trong đại sảnh, một hàng ánh mắt lũ lượt nhìn về phía Triệu Hổ cùng Lý Tú Lan.
"Triệu Hổ, ngươi kéo tân nương nhà ai?" Có người trêu ghẹo nói.
Triệu Hổ lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện trên người Lý Tú Lan mặc giá y, mặc dù tóc rối tung, vừa nhìn chính là trang phục của tân nương tử.
Hắn tỉnh ngộ buông tay ra, vừa ngẩng đầu, ánh mắt Hứa Tam Oản giống như lang hổ khiến người sợ hãi nhìn hắn chằm chằm, cuối cùng dừng ở trên người Lý Tú Lan.
Trương Đại Thiên uống rượu, một bộ dáng vẻ xem kịch vui.
Triệu Hổ phốc một tiếng quỳ xuống, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh thấm ướt. Ngược lại Lý Tú Lan đứng thẳng tắp, phẫn hận nhìn đám mãng phu đạo tặc này.
Mặt khác, đám lâu la cũng phản ứng lại, thì ra đứng chính giữa đại sảnh chính là đại nãi nãi.
"Tự đi lĩnh ba mươi roi." Hứa Tam Oản mở miệng nói.
"Vâng" Triệu Hổ chân run rẩy đứng dậy, Lý Tú Lan ngăn hắn lại, nhìn về phía Hứa Tam Oản "Ngươi dựa vào cái gì phạt hắn?"
"Mới vừa hắn còn nói tốt cho ngươi, còn tưởng rằng thật sự có bất đồng. Hiện giờ xem ra, bất quá cũng chỉ là tên ác bá dã man không nói lý." Lý Tú Lan châm chọc nói.
Hứa Tam Oản đung đưa bát rượu trong tay, không đưa vào miệng, ngược lại để xuống một bên. Hắn đứng dậy, mọi người nín thở, đại sảnh thoáng chốc im lặng, ngay cả thanh âm cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Lý Tú Lan theo bản năng cảm thấy nguy hiểm, nắm chặt trâm bạc, vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Hứa Tam Oản.
Hứa Tam Oản cũng theo dõi y, trong con ngươi đen kịt ẩn giấu cảm xúc không rõ.
Hứa Tam Oản đến gần từng bước, Lý Tú Lan tâm cũng nhảy lên từng chút. Đợi đến khi hắn nâng tay lên, Lý Tú Lan khép kín mắt, cây trâm trên tay đâm về phía Hứa Tam Oản. Y chờ một lát, mới chậm rãi mở mắt ra.
Hứa Tam Oản sắc mặt không thay đổi, còn nhẹ tay giúp y vén sợi tóc mái ra sau tai.
"Ngươi......" Lý Tú Lan hai má còn lưu lại độ ấm đầu ngón tay nam nhân, y không biết sao đỏ mặt, cúi đầu, bình tĩnh nhìn xuống mặt đất.
"Hư —— hu ——" có người hiểu chuyện huýt sáo, trong lúc nhất thời cả đại sảnh tràn ngập tiếng cười vui.
Lũ khốn này, quấy rầy lão tử xem kịch vui!
"Im lặng!" Trương Đại Thiên lấy tẩu thuốc gõ mặt bàn, mọi người liền ngừng cười.
"Ta phạt hắn, là bởi vì hắn động vào nữ nhân của ta." Hứa Tam Oản giọng to hữu lực, ẩn ẩn có chút không hài lòng. Triệu Hổ ở một bên hận không thể co thành chim cút, chỉ ngóng trông Đại đương gia không được bởi vì việc này ghi hận hắn, đợi tính sổ sau.
"Ngây ngốc làm gì? Còn không mau đi!" Trương Đại Thiên chỉ vào Triệu Hổ, làm bộ quát lớn.
"Thuộc hạ đi ngay......"
Triệu Hổ chạy nhanh như chớp, đại khái từ khi Hứa gia trại thành lập đến nay, lần đầu tiên có người vội đi lĩnh phạt như vậy.
Lý Tú Lan muốn phản bác Hứa Tam Oản, yết hầu lên xuống, đến cuối cùng vẫn là không mở miệng. Y lúc này quả thực đang mặc xiêm y nữ nhân, giả trang nữ nhân.
Y ngẩng đầu, không phục trừng mắt liếc Hứa Tam Oản một cái, hơi có chút ủy khuất mím miệng.
"Ai là nữ nhân của ngươi? Không biết xấu hổ." Lý Tú Lan nhỏ giọng nói thầm, lại bị Hứa Tam Oản nghe vào trong tai. Vốn phải là bất mãn oán giận, cuối cùng lại giống như ngượng ngùng oán trách.
Hứa Tam Oản da đầu tê dại, đừng nhìn hắn bây giờ còn làm vẻ nghiêm túc, một bộ đứng đắn. Đáy lòng tất cả đều là chút không nên muốn, chỉ muốn về giường làm chút chuyện của vợ chồng son.
"Ngươi tên gì?" Hứa Tam Oản hỏi, thanh âm như gió thổi, quái dị phi thường.
"Ngươi hỏi cái này làm gì?" Lý Tú Lan tâm tư uyển chuyển, sợ hắn làm mấy chuyện xấu, cảnh giác hỏi.
Hứa Tam Oản nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng của Lý Tú Lan hé ra hợp lại, thất thần. Dưới đôi môi mềm mại như cánh hoa, ẩn hiện một chiếc lưỡi phấn hồng.
Hứa Tam Oản muốn đùa Lý Tú Lan nói "Ngươi không nói cho ta biết, ta đi hỏi Triệu Hổ cũng biết."
Lý Tú Lan tâm căng thẳng, lo lắng Triệu Hổ nói ra danh tính bào muội của y, lo lắng sẽ phát sinh sự tình khác.
"Lý Tú Lan...... Tú trong thanh tú, lan của phong lan."
'Tên của tẩu tử rất hay!" Trương Đại Thiên hét lớn một tiếng, bị Hứa Tam Oản liếc mắt, ho khan nhìn về nơi khác. Trong sảnh huynh đệ cười trộm ra tiếng, thật vất vả mới bày ra vẻ mặt nghiêm chỉnh, trong ánh mắt vẫn là tránh không được nét cười.
Hứa Tam Oản cảm thấy trong đại đường không phải chỗ nói chuyện, không nói hai lời khiêng Lý Tú Lan lên, ôm một đoạn eo nhỏ của y, nhấc chân bước ra khỏi đại đường. Lý Tú Lan cả bụng đều để trên vai Hứa Tam Oản, có chút đau. Y đạp đạp, hai chân không ngừng hoảng loạn giãy dụa. Bàn tay thô to của Hứa Tam Oản tựa như trừng phạt vỗ một chút lên mông Lý Tú Lan.
"Đừng nháo."
Lý Tú Lan chưa bao giờ bị người đối xử như vậy, đỉnh đầu vù vù bốc lên nhiệt khí, xấu hổ vạn phần, trong lòng hận thấu mãng phu này. Nhớ tới Triệu Hổ nói trước kia, lại nhìn dáng vẻ thô kệch dã man này của Hứa Tam Oản, càng thêm khẳng định Triệu Hổ là bị mỡ heo che tâm, mở to mắt nói dối.
"Nhị đương gia, đại nãi nãi này của chúng ta lớn lên cũng thật đẹp!" Một lâu la duỗi cổ nhìn Hứa Tam Oản vào sân, một lần nữa ngồi trở lại bên bàn rượu, nhịn không được cảm thán một phen "Khi nào thì ta mới có thể thú một tân nương xinh đẹp như vậy a?"
"Nghĩ đẹp liền đẹp." Trương Đại Thiên thuận tay lấy tẩu thuốc gõ đầu lâu la một cái.
Lâu la bị gõ sờ sờ đầu, cười cười đến bên kia cùng những người khác uống rượu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT