"Đại đương gia đến rồi!" Trong đám người đang huyên náo không biết ai thét to một câu, đại đường thoáng chốc im lặng.

Hứa Tam Oản tiến vào nội đường, Trương Đại Thiên nhanh nhẹn từ chỗ ngồi đứng dậy nghênh đón, gọi một tiếng "Đại ca".

Hứa Tam Oản gật đầu, nhìn quanh bốn phía không tìm được thân ảnh thích hợp.

"Vất vả." Hứa Tam Oản vỗ vỗ bả vai Trương Đại Thiên.

Trương Đại Thiên trong lòng biết rõ, cũng không khách khí, giảo hoạt chớp mắt, thần sắc trên mặt đột nhiên trở lên mập mờ. Hắn hạ giọng, nói bên tai Hứa Tam Oản "Tẩu tử ở trong phòng chờ."

Hứa Tam Oản nhấc chân muốn đi, Trương Đại Thiên giữ chặt hắn.

"Đại ca, người cùng đồ mang tới......"

"Ngươi xem rồi xử trí." Hứa Tam Oản bỏ lại một câu, xoay người lộ ra vội vàng rời khỏi đại sảnh.

Nhóm lâu la ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, có chút mơ hồ.

"Nhị đương gia, chuyện gì vậy?"

"Như thường lệ, không phải huynh đệ cùng nhau uống rượu ăn thịt, chúc mừng sao?"

Trương Đại Thiên châm cái tẩu trong tay, rít một hơi, chậm rì rì phun ra vài vòng khói, cố ý thừa nước đục thả câu: "Ngày mai các ngươi sẽ biết."

Đậu hũ nóng không thể ăn vội, vị đại tẩu này, cũng không phải là một chủ nhân dịu dàng.

Trương Đại Thiên hơi có chút vui sướng khi người gặp họa. Vị đại ca này của hắn, bình thường chưa bao giờ ăn qua thịt, mấy năm nay một đường đánh đánh giết giết, nhiều lần chuyển nguy thành an. Hơn nữa hắn một thân đao pháp tuyệt kỹ, hôm nay ngồi ở chỗ cao hoàng đế xa, thật đúng là không ai có thể bắn hắn phải thế nào. Ngay cả huyện thái gia ở địa phương thấy Hứa Tam Oản cũng phải nhường nhịn ba phần.

Theo lý thuyết, dân chúng địa phương nên hận thấu đám đạo tặc này. Trước đây quả thật là như vậy, khi Hứa Tam Oản chưa làm chủ, quan phủ đã từng phái binh lên núi tiêu diệt. Lúc đó Hứa gia trại còn chưa gọi là Hứa gia trại, trên núi bị một đám giặc cỏ chiếm lấy, thỉnh thoảng vào thôn ức hiếp nam nhân cưỡng đoạt nữ nhân, vào nhà cướp của làm chuyện vô liêm sỉ. So sánh như vậy, Hứa gia trại thanh danh tốt hơn nhiều, đánh cướp phần lớn cũng là lấy của mấy tên nhà giàu bụng béo, đối với dân chúng bình thường trừ bỏ nhắc đến trong lúc tán gẫu sau bữa cơm, cũng không còn gì khác.

Trương Đại Thiên lần đầu tiên làm loại chuyện cưỡng đoạt dân nữ này, theo quy củ trong trại, chặt tay chặt chân là nhẹ. Chỉ là, lúc này có chút bất đồng. Trương Đại Thiên nhếch miệng cười cười, đại ca cũng không có lý do động hắn, cẩn thận tính ra, hắn mới là người ủy khuất nhất.

"Đại đương gia." Lâu la canh giữ ở cửa hành lễ, Hứa Tam Oản vẫy tay cho bọn họ đến đại sảnh uống rượu, không cần canh giữ ở đây.

Trong lòng hắn tựa như sét đánh, đứng hồi lâu mới đẩy cửa đi vào. Cũng không biết nàng còn nhận ra mình không?

Vào trong phòng, liếc mắt một cái thấy người bận lòng lâu nay đang nằm trên giường mình, Hứa Tam Oản lần đầu tiên cảm giác chân tay luống cuống. Từ từ đến bên giường ngồi xuống, ngón trỏ đụng tới rèm cạnh giường, lại tựa như bị kim đâm mà lùi về, lau mồ hôi lên vạt áo xong mới xốc rèm lên.

Lý Tú Lan trên người mặc giá y, môi tô son, má thoa phấn hồng nhàn nhạt, khiến làn da vốn đã trắng nõn càng thêm trắng trẻo hồng hào, thập phần tuyệt mỹ. Hơi ghé sát xuống ngửi, còn có cỗ hương thơm thoang thoảng như có như không của son phấn câu tâm người.

Hứa Tam Oản chỉ cảm thấy khí huyết cuồn cuộn, bụng dưới nóng ran, chân tay vụng về thay Lý Tú Lan đắp chăn, sau đó vội vàng đi tới giếng lấy thùng nước, giội lên người.

Khi Lý Tú Lan tỉnh lại, phát hiện mình ở một gian xa lạ phòng. Y xoay xoay cái cổ cứng ngắc, nhớ tới tình cảnh của mình, nhanh nhẹn dỡ mũ phượng cồng kềnh trên đầu xuống, giấu chiếc trâm bạc duy nhất còn giữ lại vào ống tay áo. Nhét mấy miếng điểm tâm trên bàn lót dạ, sau đó ghé vào ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên ngoài.

Sau một lúc lâu, chắc chắn không có người mới nhẹ tay nhẹ chân mở cửa, két một tiếng, ở trong đình viện yên tĩnh có vẻ phá lệ chói tai. Y lộ ra nửa thân mình, hành lang trống rỗng không có người trông coi. Chỉ có vầng trăng cô độc trên bầu trời, lạnh tanh chiếu vào trong sân, nhiễm chút ánh vàng lên cây bạch quả.

Y thoáng thở nhẹ một hơi, đóng cửa lại, bên tai vù vù rung động, trong lòng chỉ có một suy nghĩ muốn: trốn!

Đèn đuốc dần dần sáng trưng, tiếng huyên náo của đám đông cũng tràn vào tai. Lý Tú Lan ngừng bước chân, làm sao bây giờ?

"Ai ở đó!" Triệu Hổ ra ngoài hít thở không khí mơ hồ thấy có người nấp sau cột nhà, liền tiến lên nắm chặt cổ tay người nọ.

Theo ánh trăng, Triệu Hổ thấy rõ dáng vẻ người trước mắt.

"Tú...... Tú Mai?" Triệu Hổ thăm dò gọi.

Lý Tú Lan không nói lời nào, cây trâm trong tay nắm chặt hơn. Y lui về sau vài bước, Triệu Hổ đột nhiên ôm lấy y.

"Tú Mai, quả nhiên là nàng! Nhiều năm như vậy không gặp, ta nghĩ đến...... Ta nghĩ đến......" Triệu Hổ nghẹn ngào, sợ là ảo giác, tay siết chặt hơn.

"Ngươi từ lúc nào lại làm đạo tặc?" Lý Tú Lan thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, thanh mát như suối trong núi.

Triệu Hổ quẫn bách buông Lý Tú Lan ra, ấp úng đáp không được.

"Ta......"

Lý Tú Lan đôi mắt trong trẻo nhìn Triệu Hổ, rõ ràng thân hình gầy yếu, nhưng cố tình lại lộ ra khí thế bức người, nhìn Triệu Hổ đang xấu hổ không chịu nổi.

Hắn đương nhiên biết, làm đạo tặc không phải chuyện vinh dự. Chỉ là, vừa đúng năm mất mùa, ngay cả ăn xin sống qua ngày đoạn tháng cũng không có biện pháp, liền dứt khoát lên núi, chỉ vì sống sót.

"Ta không muốn chết." Triệu Hổ nói "Tú Mai, ta không muốn chết."

"Cho nên ngươi liền đem huyết hải thâm thù quên đến không còn một mảnh?! Còn giúp đám đạo tặc...... súc sinh kia, ngươi làm sao có thể quên tội ác của bọn chúng? Mười mạng người trong vịnh, ngươi làm sao dám quên!"

Từng lời Lý Tú Lan lanh lảnh hữu lực, giống lợi kiếm đâm thẳng vào ngực Triệu Hổ.

"Không phải." Triệu Hổ lắc đầu "Ta đều ghi tạc trong lòng. Đại đương gia không giống bọn kia. Hắn là người tốt."

Lý Tú Lan hiển nhiên không tin lời này, đạo tặc, có cái gì tốt?

"Ta dẫn nàng đến gặp Đại đương gia, nàng sẽ hiểu được ta không nói dối." Triệu Hổ thấy Lý Tú Lan không tin, lôi kéo y đi về phía đại đường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play