Sáng sớm, dương quang buổi sớm dịu nhẹ ôm ấp lấy Thánh Hồn Thôn.

Nơi này là một thôn làng đơn sơ mộc mạc giống như rất nhiều thôn làng khác ở Pháp Tư Nặc hành tỉnh. Nhân khẩu hơn 300 người một chút, phần lớn cũng là những nông dân bình dân chất phác ngày ngày đầm mình vào sản nghiệp chung của thôn, bán nông sản kiếm tiền sống qua ngày.

Theo truyền miệng của người dân trong thôn thì nơi này từng xuất ra một vị Hồn Sư thiên tài, tu luyện đến cấp độ Hồn Thánh mà thành danh trong Hồn Sư Giới, về sau trở thành kiêu ngạo của người dân ở đây, thôn sở dĩ lấy tên "Thánh Hồn" cũng là vì vậy.

Chỉ là hạc giữa bầy gà hiếm khi xuất hiện, phần lớn cũng chỉ là gà cùng gà mà thôi.

Cũng đã hơn trăm năm kể từ lúc vị Hồn Thánh kia thành danh nhưng Thánh Hồn Thôn đừng nói đến thiên tài, liền một kẻ có thể đột phá qua cấp 10 cũng không có xuất hiện qua.

Ngay cả lão Kiệt Khắc (Jack), trưởng làng ở đây cũng chỉ là một vị Hồn Sĩ, cả một đời có vắt kiệt tinh lực tu luyện thì cũng chẳng thể nào chạm đến ngưỡng cửa trở thành Hồn Sư chân chính.

Người có thiên phú làm Hồn Sư tại thánh địa Vũ Hồn Thành thì khắp nơi đều thấy, nhưng tại những nơi tàn tạ như Thánh Hồn Thôn thì lại giống như chờ mặt trời mọc ở phía Tây.

Phía tây của Thánh Hồn Thôn, tại đầu thôn có một gian nhà đơn sơ, bên trên có một cái bảng vẽ hình một chiếc búa, ý chỉ nơi này có thợ rèn.

Nhưng khác với Lực chi nhất tộc - nơi mà tiếng của búa đe va chạm liên tục cùng tiếng lò lửa lúc nào cũng cháy rực vang vọng ra ngoài, lò rèn này tuy sạch sẽ nhưng lại nguội lạnh không có chút sức sống nào.

Sâu bên trong căn nhà ngoại trừ bếp củi dùng để nấu ăn cùng với một số vách phòng để đựng đồ ra thì đến một cái bàn hay chiếc ghế đều không có, nhưng 4 vách khắp nhà lại đều có thể thấy được sự hiện diện của bình rượu, không cần nghĩ cũng biết nhà này có một tên ma men.

Trong một căn phòng ở cuối nhà, Đường Hạo thân nằm ở trên một chiếc giường ọp ẹp không ổn định một chút nào mà ngáy ngủ, nồng nặc mùi hôi của cơ thể lâu ngày không tắm cùng mùi hăng của rượu theo trên người của hắn hung hăng phát tán ra ngoài không khí khiến cho ngay cả những con sóc ở gần đó đang kiếm tìm hạt để ăn cũng phải ngoảnh đầu bỏ chạy.

Người biết hắn cho dù có thấy tận mắt thì cũng thật khó có thể tin được đại danh đỉnh đỉnh Hạo Thiên Đấu La có thể bê bết rơi xuống bước đường này.

Câu "Hùng thiên khi đã sa cơ cũng hèn." áp dụng vào trường hợp của Đường Hạo không thể nào phù hợp hơn.

Lúc này ở phía bên ngoài, một nam hài tử đã từ bên ngoài đi vào gian nhà này, vui vẻ mà thuần thục đốt củi bắt đầu nấu ăn.

Nam hài này có làn da đã ảm sắc do thường xuyên tiếp xúc với ánh mặt trời, quần áo tuy có chút chấp vá nhưng lại rất gọn gàng, hơn nữa tuy dáng người có chút thấp lùn hơn so với người cùng trang lứa nhưng ánh mắt lại chứa đầy thành thục cùng linh hoạt, khiến cho ấn tượng đầu tiên của một người thì đây chắc chắn là một nam hài tử trưởng thành sớm.

Ở thời đại này, cái nghèo thường xuyên bủa vây lấy bình dân nên nhiều đứa trẻ bắt buộc phải trưởng thành hơn để phụ giúp phụ mẫu của mình, nên như Đường Tam thật sự không phải một trường hợp ngoại lệ

Nhưng nào có ai có thể nghĩ đến dưới ánh mắt kia là một linh hồn của dị giới đã trưởng thành, ngoại môn đệ tử của Đường Môn - Đường Tam.

Cảm xúc của Đường Tam mấy ngày này rất vui vẻ.

Bởi vì cách đây không lâu một thương lái đã đến Thánh Hồn Thôn muốn thiết lập một đường dây mua bán nông sản giữa họ cùng nông dân ở đây, do thái độ của đối phương tương đối nhiệt thành, hơn nữa lại còn có cả giấy tờ cam kết của thành chủ của Nặc Đinh Thành nên thôn trưởng cùng người dân đều vui vẻ chấp nhận.

Chuyện này vốn sẽ không gây Đường Tam chú ý quá nhiều nhưng bên thương lái vậy mà tại Thánh Hồn Thôn tổ chức lễ ăn mừng, hơn nữa còn có lễ rút bao tiền cho các tiểu hài tử bọn hắn. Lúc đầu lão Kiệt Khắc còn định ngăn cản, dù sao phí cho bữa tiệc ở đây cũng đã là do bên thương lái chịu trách nhiệm, Thánh Hồn Thôn bọn hắn không chi một đồng nào.

Nhưng lại được bên thương lái thuyết phục, nói: "Tiền có ra là sẽ có vào, đây là nghi thức của thương lái chúng ta." thì cũng chỉ có thể đồng ý.

Mà Đường Tam lúc này cảm thấy như thượng thiên ban ơn, nhờ lợi thế tu luyện Tử Cực Ma Đồng mà đã "may mắn" rút ra lễ bao lớn nhất có giá trị 100 Kim Hồn Tệ, khiến cho nhiều hài tử lẫn thôn dân cũng chỉ có thể ghen ghét hâm mộ mà nhìn theo.

100 Kim Hồn Tệ a, phải ăn xài mấy năm mới hết a.

Phải biết nhiều thôn dân đến cuối đời cũng chẳng tích góp đủ 100 Kim Hồn Tệ.

Mà bên thương lái mặc dù biểu lộ có chút "đau lòng" nhưng cũng làm theo lời cam kết phía trước mà cho Đường Tam 100 Kim Hồn Tệ.

100 Kim Hồn Tệ của Đường Tam mặc dù nhiều so với những người làm nông ở Thánh Hồn Thôn nhưng quả thực là không ai dám đánh chủ ý đến. Dù sao bên thương lái có Hồn Sư, lỡ như tiền của Đường Tam mà xảy ra chuyện gì mà bị Hồn Sư điều tra thì có khi tính mạng cũng không còn.

Mặt mũi của Hồn Sư tại Thiên Đấu Đế Quốc còn nhiều hơn 100 Kim Hồn Tệ này nhiều.

Đường Tam thân là một nhi tử hiếu thảo, sau khi nhận được thì liền đem món tiền này về đưa cho Đường Hạo nhưng lại bị hắn từ chối, mà nói hắn tự quản lý cho tốt.

Dù sao lúc trước Đường Hạo cũng đã lấy hết tiền rèn đúc của mình mua rượu, thật sự không có mặt mũi lấy tiền của con mình để đốt tiếp vào hơi men.

Con người đôi khi cũng thật phức tạp, Đường Hạo có thể "nuôi thả" con mình không quan tâm cả mấy năm (mà Đường Tam còn phải chăm sóc ngược lại), vậy mà lại cảm thấy lấy đi tiền của con mình mà cảm thấy day dứt.

Đây cũng có thể là giới hạn cuối cùng của Đường Hạo, hoặc là cách mà hắn cho là sẽ "đền bù" được cho Đường Tam, để cho tâm linh của hắn cảm thấy được bình yên đôi chút mà thoả hiệp với sự tha hoá của mình ở hiện tại.

Mà Đường Tam cũng nhờ số tiền từ trên trời rơi xuống này mà có thể cải thiện đồ ăn mỗi ngày, thay vì mỗi ngày húp cháo trắng qua ngày thì đã có thể ăn cơm, có rau có thịt.

Đường Hạo cũng nhờ Đường Tam mà có thể nếm được vị thịt đã lâu không nếm được, dù không được như thịt Hồn Thú nhưng cũng thật là thịt tươi.

Đường Tam vừa nấu xong thì Đường Hạo lúc này cũng dụi mắt đi ra, trên mặt còn chưa tỉnh táo hoàn toàn.

Đường Tam cũng không để ý đến mùi hương không dễ ngửi của Đường Hạo mà vui vẻ nói.

"Ba ba, ngươi rửa mặt đi rồi vào ăn cơm."

Ánh mắt của Đường Hạo nhìn về phía Đường Tam, ánh mắt bên trong bên cạnh sự mông lung ra thì còn xen lẫn bên trong đó một chút mâu thuẫn khó nói nên lời

Trong lòng Đường Hạo lúc này như có thứ gì hơi nghẹn lại, nhưng lại nhìn đồ ăn đang nghi ngút hương khí rồi lại nhìn Đường Tam đang vui vẻ thì ánh mắt cũng trở lại bình thường, trong lòng có một tia tự giễu ngang qua, bình thường nói.

"Đợi ta tắm một chút rồi ăn."

Đường Tam tựa hồ hơi sửng sốt với câu nói của Đường Hạo, nhưng cũng đáp lại.

"Ba ba cần nước nóng sao?"

Đường Hạo lắc đầu.

"Không cần, sáng sớm tắm chút nước lạnh cho tỉnh táo."

"Vậy ba ba đợi ta chút."

Đường Tam nói xong thì nhanh chóng đi vào trong phòng chứa đồ, rất nhanh liền đem ra một bộ quần áo lớn đã được giặt sách, một cái khăn nhỏ cùng một khối xà phòng đưa cho Đường Hạo.

Những thứ này chỉ có xà phòng mỡ heo cùng khăn nhỏ là mới mua, còn quần áo hoàn toàn chính là đồ cũ dùng lại.

Đường Tam mỗi ngày cũng là đi giặt đồ cùng xà phòng nên lúc nào cũng sạch sẽ, tuy nhiên xà phòng làm từ mỡ heo không có mùi hương nên quần áo ngoại trừ mùi nắng ra thì cũng không có hương hoa hay gì khác.

Đường Hạo đưa một tay nhận lấy, một tay xoa đầu hắn rồi nói một tiếng "Cảm ơn." mới đi ra phía sau nhà bắt đầu tắm rửa.

Lúc này Đường Tam không khỏi có cảm giác ấm áp kỳ lạ.

"Kiếp trước ta cũng chỉ cảm nhận được thứ này từ Đường Lam trưởng lão... Nhưng cảm giác này tựa hộ còn sâu sắc hơn, chẳng lẽ đây là cái gọi là tình thân sao?"

Kiếp trước tại Đường Môn cũng chỉ có ngoại môn trưởng lão là quan tâm hắn, mà kiếp này có thêm cả phụ thân Đường Hạo làm Đường Tam cảm thấy trong lòng có chút mới lạ.

Cơ mà nghĩ đến việc Đường Hạo hôm nay đi tắm, hắn có hơi khó hiểu.

"Ba ba hôm nay tựa hồ có chút khác a."

Hôm qua Đường Hạo mới tắm thôi, vậy mà hôm nay lại tiếp tục tắm, việc tưởng chừng như bình thường này đối với cảm quan của Đường Tam lại là cực kỳ thất thường.

Tuy nói Đường Tam rất kính trọng Đường Hạo, nhưng điều đó cũng không thể khiến Đường Tam phủ nhận được mức độ lười vệ sinh cơ thể của Đường Hạo là kinh khủng nhất mà hắn đã nhìn qua.

Vào mùa thu đông, Đường Hạo có thể 2 tuần không tắm rửa hay thay đồ, còn vào mùa xuân hay hạ thường sẽ kéo dài đến 3 ngày, mặc cho cơ thể có hôi thối đến mức nào thì quy luật này dường như không hề thay đổi.

Trong lúc Đường Tam đang đoán già đoán non thì một giọng nói ở bên ngoài vang vào.

"Tiểu Tam tử, cuốc xẻng đến rồi đây."

"Ta ra ngay Phi thúc."

Đường Tam đáp lại rồi ngay lập tức đi ra ngoài.

Đây là việc của Đường Hạo - sửa chửa lại nông cụ để kiếm lấy tiền sinh hoạt, nhưng hắn đến buổi chiều mới làm việc nên phần lớn các công việc trong ngày đều là Đường Tam nhận giúp để chiều Đường Hạo xử lý.

Chuyện này cũng đã kéo dài được mấy năm nên thôn dân cũng đã thấy bình thường, lúc nào đến cũng đều gọi Đường Tam trước.

Có thể nói là thôn dân ở đây còn tin tưởng Đường Tam hơn cả Đường Hạo.

Thanh danh của Hạo Thiên Đấu La tại thôn nhỏ này thực sự là không được tốt lắm.

...

Sau khi Đường Hạo đi tắm xong thì cả nhà mới bắt đầu dùng cơm.

Bởi vì căn nhà này đến cái ghế cũng không có nên hai người cũng chỉ có thể đứng ở bên bếp mà ăn.

Đường Hạo vừa ăn vừa nhìn về phía nông cụ chất đầy trước cửa nhà, nói với Đường Tam.

"Tiểu Tam, hôm nay nhiều đơn như vậy sao?"

Bình thường một ngày nhiều lắm là 5, 6 cái, mà trước sân bây giờ thì cũng hơn 20 cái.

Rõ ràng là số lượng này không được bình thường lắm.

Đường Tam sau khi nuốt xong cơm thì mới nói.

"Đúng vậy ba ba, Phi thúc nói là thương lái sắp tới cần sản lượng nông sản gấp đôi nên nông cụ về sau cũng cần nhiều chút, vì vậy mọi người cũng đem những nông cụ cũ ra cho chúng ta sửa lại."

Muốn sửa nông cụ cũng không phải là có ngay lập tức, vì vậy nông dân trong nhà cũng chuẩn bị nhiều cái để phòng trường hợp cái này đem đi sửa thì có cái khác sử dụng.

Giống như vị Phi thúc này một nhà có 7 người con trai, ai cũng sở hữu cho mình ít nhất 2 thanh nông cụ khác nhau. Cộng đi cộng lại thì ra được số lượng lớn.

"Hơn nữa ta nghe nói là mọi người sắp tới cũng sẽ đem nhiều thứ đến cho nhà chúng ta xử lý."

Thánh Hồn Thôn có hơn 300 người thì có hơn nửa là nông dân, số lượng nông cụ có thể mường tượng được.

Đường Hạo khẽ gật đầu, cũng không có ý định từ chối.

Ở cả cái thôn nhỏ này, mọi người là một quần thể liên kết tình thâm, Đường Tam sở dĩ sống sót được dưới sự nát rượu của hắn cũng là nhờ sự tình thâm đơn thuần chất phác này.

Đường Hạo "miễn cưỡng" nằm trong quần thể này một phần là do bọn họ cảm thấy Đường Tam đáng thương, một phần khác là do kỹ năng rèn đúc của hắn cần thiết cho thôn làng này.

Nhưng nếu như Đường Hạo đến cả làm việc mà cũng chối từ thì không nói đến tấm thân tàn tạ của hắn, đến lúc đó Đường Tam ít nhiều cũng sẽ bị liên luỵ.

Hơn nữa với năng lực của hắn thì mấy chục cái cuốc cái xẻng cũng chỉ là cái búng tay mà thôi, không cần phải xoắn xuýt.

Đường Tam lúc này cũng nhìn mớ cuốc xẻng lăn lóc trước nhà, ánh mắt hơi sáng lên, nhìn sang phía phụ thân.

"Ba ba, ngươi dạy ta rèn đúc được chứ?"

Muốn chế tạo ám khí trong Huyền Thiên Bảo Lục thì cần các chi tiết cực kỳ quan trọng, mà những chi tiết này lại cần phải rèn đúc. Mà Đường Tam không may là tại điểm này lại cực kỳ mù loà, vì vậy hi vọng Đường Hạo có thể chỉ hắn cơ sở về rèn đúc.

Đường Hạo nhướng mày, nhưng sau đó như nghĩ đến số tuổi của Đường Tam thì lại thì thào.



"Cơ hồ làm một cái thợ rèn cũng không tệ."

Hắn sau đó chấp thuận nói với Đường Tam.

"Được, một lát nữa ta rèn đúc thì nhớ ở bên cạnh."

"Ta biết rồi, ba ba." Đường Tam hồ hởi đáp lại.

Con đường phục dựng Đường Môn nơi dị giới sẽ tại nơi này bắt đầu.

...

Vũ Hồn Thành,

Thế Hoa từ trên thư từ nhận được thông báo ngay lập tức đốt thành tro.

"Đường Tam, ta đã làm đến như vậy rồi thì ngươi phải an yên sống sót, đừng làm ta thất vọng."

May mắn kia của Đường Tam tất nhiên cũng không phải ngẫu nhiên, mà là kế hoạch được Thế Hoa sắp xếp.

Hắn bắt tạm một tên Đại Hồn Sư có danh tiếng không được tốt lắm sau đó nhờ Y lão khống chế linh hồn, tiếp đó cho hắn một số tiền nhỏ thành lập một đội thương lái đến Nặc Đinh Thành làm ăn, đút lót cho Nặc Đinh Thành thành chủ một số tiền để có giấy phép sau đó đến Thánh Hồn Thôn ký kết hợp đồng, rồi "vô tình" để Đường Tam trở thành kẻ đắc lợi.

Dài như vậy cũng chỉ để Đường Tam nhận được "trợ cấp tài chính" đúng là có chút cồng kềnh, nhưng mà Thế Hoa biết nếu không làm như vậy thì sẽ sẽ xảy ra nhiều chuyện.

Giả sử nếu để Đường Tam bằng cách nào đó nhặt một món tiền không xác minh thì hắn hẳn sẽ không thể nào giấu được khi mà cả Thánh Hồn Thôn là một vòng tròn xã hội nhỏ, lượng tiền ra tiền vào bất thường sẽ bị người khác phát hiện. Đến lúc đó Đường Tam bảo hắn nhặt được thì cũng sẽ có một vài thành phần không biết điều đến làm phiền nói tiền này bằng cách nào đó là của hắn, nếu mà chuyện theo hướng cực đoan thì có khả năng Đường Tam sẽ dựa trên Huyền Thiên Bảo Lục tổng cương mà giết người thì đến lúc đó cũng chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Vì thế kế hoạch này được lập ra cũng để hạn chế biến động đến tương lai hết mức có thể, tiếp đó mới có cặp đôi sư đồ nổi tiếng Đường Tam - Đại Sư, sau đó mới có Bát Chu Mâu...

Thế Hoa bỗng dưng có cảm giác mình giống với kẻ xấu xa chơi đùa với số phận của người khác.

"Chậc chậc, tha hoá a."

Trong lúc hắn đang suy tư thì một thị nữ ở bên ngoài thông báo.

"Bẩm thiếu gia, Xà Mâu trưởng lão nói đến đây có tin gấp cần thông báo."

Thế Hoa nghe thế thì nhíu mày, đáp lại "Ta đã biết." sau đó biến mất khỏi phòng.

Xà Long đang trong phòng khách ngồi đợi thì thấy Thế Hoa xuất hiện trước mặt mình, ngay lập tức đứng dậy hành lễ.

"Xà Long ra mắt thiếu gia."

Hắn phất tay, ngay lập tức nói.

"Xà Mâu trưởng lão, phía Tuyết nhi có chuyện gì sao?"

Xà Long cùng Thứ Huyết trừ khi có biến lớn nếu không sẽ không trở về Vũ Hồn Thành, hơn nữa còn tới Đông Quân Phủ trước thì rõ ràng là phía Thiên Nhận Tuyết có chuyện.

Xà Long ngay lập tức biết hắn đang hiểu lầm, liền nói.

"Không phải, không phải, thiếu gia hiểu lầm rồi. Tiểu thư vẫn an toàn bên Thứ Đồn, ta về đây là thông báo về Tà Huyết Văn..."

Xà Long thông báo chuyện về Tà Huyết Sí Đế Văn cho Thế Hoa, hắn nghe xong thì liền nhận ra đầu Hồn Thú này.

"Cái này không phải là Hồn Thú mà Diệp tỷ giết chết để lấy làm đệ thất Hồn Hoàn của Huyết Hồn Ma Khôi sao?"

Thế Hoa vì nghiên cứu Hồn Hoàn cùng Hồn Thú phù hợp với Vũ Hồn Thiên Cơ Tán mà có đi hỏi thăm 4 người Long Tiêu Dao, Diệp Tịch Thuỷ, Độc Bất Tử, Mã Tiểu Đào cùng Ngôn Thiếu Triết.

Giống như lúc trước khi chưa biết có sự hiện diện của Âm Dương Hỗn Độn Điểu thì đã dự định trước một đầu 10 vạn năm Ngưu Giác Long ở Nhật Nguyệt Đại Lục làm đệ ngũ Hồn Hoàn, vậy tại sao hắn lại biết?

Đó là còn không phải là từ miệng của Độc Bất Tử biết được đệ cửu Hồn Hoàn của hắn là từ đầu Ngưu Giác Long này mà ra.

Mà trường hợp của Tà Huyết Sí Đế Văn cũng là tương tự, chỉ là người nói là Diệp Tịch Thuỷ.

Chỉ là theo Diệp Tịch Thuỷ nói là Tà Huyết Sí Đế Văn lúc nàng săn giết cũng chỉ là mới vừa đột phá lôi kiếp mà thôi, có nghĩa là theo lý thuyết thì Tà Huyết Sí Đế Văn phải 1 vạn năm sau nữa mới có thể đột phá.

Nhưng mà theo dấu hiệu hiện tại thì có lẽ là chỉ còn một khoảng thời gian ngắn nữa thì Tà Huyết Sí Đế Văn sẽ đột phá ngưỡng cửa 10 vạn năm.

Vậy nguyên nhân của chuyện này là gì?

Đầu não của Thế Hoa bắt đầu lay động.

"Hay là hiệu ứng cánh bướm mà ta gây ra?"

Đây cũng là khả năng đầu tiên cùng lớn nhất, trong những biến số mà Thế Hoa tạo ra thì có lẽ đã khiến cho Tà Huyết Sí Đế Văn gặp được một loại cơ duyên nào đó có thể khiến nó rút ngắn thời gian tu luyện đến 1 vạn năm.

Giống như Vạn Yêu Vương - một trong Thập Đại Hung Thú đã từng là một cá thể Yêu Nhãn Ma Thụ cực kỳ nhỏ yếu, trong một cơ duyên mà thôn phệ được một gốc Tiên Thảo gọi là Tiên Linh Thảo khiến cho niên hạn, thể chất, thuộc tính cùng tiềm lực đều được nhanh chóng tăng cấp, về sau đem 1/3 diện tích của Tinh Đấu Đại Sâm Lâm bao phủ, trở thành Thực Vật hệ Hồn Thú tối cường nhất.

"Hay là trên Thần Giới nhúng tay?"

Cái này có khả năng thấp hơn nhưng cũng không phải là không thể xảy ra.

Bởi vì thuộc tính của Tà Huyết Sí Đế Văn cùng Phệ Hồn Chu Hoàng của Bỉ Bỉ Đồng đều mang Tà Ác thuộc tính, hơn nữa độc tính của Tà Huyết độc tố không phải là chuyện đùa, có thể giúp chiến lực của Bỉ Bỉ Đông - người mang Thần Khảo của Tà Ác Thần Vương tăng lên đáng kể.

Tuy nói Tu La Thần có quy củ rất "chặt chẽ" trong việc quản lý các vị Thần không được nhúng tay vào việc của nhân gian, nhưng ai coi nguyên tác đều biết thì thứ luật lệ này rất "linh hoạt", nhất là khi Tà Ác Thần Vương đã muốn rời khỏi Thần Giới từ lâu.

Rất có thể đầu Tà Huyết Sí Đế Vương này đóng một vai trò gì đó trong Thần Khảo tiếp theo của Bỉ Bỉ Đông.

Thế Hoa đầu não lay động, rất nhanh đã ra được quyết sách. Hắn nói với Xà Long.

"Xà Mâu trưởng lão, chuyện này ta đã biết được."

Xà Long nghe vậy thì ngay lập tức rời khỏi đây, hắn còn cần phải báo tin này cho Giáo Hoàng.

Mà Thế Hoa lúc này câu thông với Y Lai Khắc Tư.

"Y lão, nếu chúng ta có xác của một đầu Tà Huyết Sí Vương Văn thì liệu ngươi có thể từ nó truy ngược lại vị trí của Tà Huyết Sí Đế Văn sao?"

Hắn có thể chắc chắn đầu Tà Huyết Sí Vương Văn của Thiên Nhận Tuyết nhìn thấy đầu tiên không phải là con duy nhất, chắc chắn trên vẫn còn một số con nữa.

Hư ảnh của Y Lai Khắc Tư xuất hiện kế bên Thế Hoa, gật đầu.

"Hoàn toàn có thể, Vong Linh Ma Pháp có một loại bát giai ma pháp gọi là "Thời Gian Hồi Tố" dùng để đọc ký ức của linh hồn, chỉ cần có thi thể thì liền có thể sử dụng thuật này."

Vong Linh Ma Pháp được phát triển để nghiên cứu về mặt linh hồn, nhất là linh hồn sau khi chết đi. Cái này cũng giải thích vì sao Y Lai Khắc Tư có thể sáng tạo ra Hồn Linh, tri thức về linh hồn của hắn so với bất kỳ ai đều uyên bác.

Nên chỉ cần thân xác của kẻ chết còn tại thì Vong Linh Ma Pháp hoàn toàn có thể hồi sinh lại, mặc dù chỉ là về mặt linh hồn.

Đã được câu trả lời xác nhận thì Thế Hoa ngay lập tức biến mất, hướng đi là về phía Giáo Hoàng Điện.

Nếu mọi chuyện trơn tru mà nói thì thứ thiên tai này sẽ được chặn từ bên trong trứng nước, mà có khi Thế Hoa cũng sẽ có được thu hoạch không ngờ đến.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play