Ngày tháng trôi nhanh, những cơn nắng hạ đã đổ về Vũ Hồn Thành.

Dưới ánh nắng gắt của mặt trời cùng tiếng ve sầu kêu không ngớt, Thế Hoa dưới bóng râm của hiên nhà mà thưởng trà.

Trên bàn còn có một chén trà để ở phía đối diện, xem bố trí thì rõ ràng là hắn đang đợi người.

Không lâu sau thì một giọng nói diêm dúa vang lên.

"Nguyệt Quan xin diện kiến thiếu gia."

Cúc Đấu La theo thị nữ dẫn đường đi vào, thấy Thế Hoa liền hành lễ.

Thế Hoa liền gật đầu, ra hiệu cho thị nữ lui xuống sau đó nói.

"Cúc trưởng lão, mời ngồi."

"Tuân mệnh."

Nguyệt Quan nhẹ nhàng ngồi vào phía đối diện của Thế Hoa, tác phong cực kỳ tao nhã.

Thế Hoa rót một hắn một chén trà, nói.

"Mời."

"Cảm tạ thiếu gia thưởng trà."

Nguyệt Quan sau đó liền cầm chén trà lên, nhẹ ngửi trà sau đó mới từ từ uống vào.

Đợi hắn uống xong thì Thế Hoa vào thẳng vấn đề.

"Trong thư Quỷ trưởng lão nói là chuyện của Nhân Ngư đã có thu hoạch, chuyện cụ thể là như thế nào?"

Nguyệt Quan gật đầu, nhẹ nhàng nói.

"Lấy manh mối từ những tài liệu mà Tiên Nhạc Trai cấp cho thiếu gia, chúng ta đã truy tung được nơi mà những viên trân châu kia được thu hoạch, lẫn những ai đang sở hữu vật phẩm có đính những viên trân châu đó."

Nói được giữa chừng thì Nguyệt Quan đem ra một cái hộp bạc đưa đến trước mặt Thế Hoa, nói tiếp.

"Những vật phẩm kia đã được thu hồi được bởi người của Hình Phạt Điện, bên trong chiếc hộp này này là toàn bộ những viên trân châu được có thể thu hoạch được trên bọn chúng."

"Mặc dù đã có hàng thật mà thiếu gia trao cho chúng ta trước đó nhưng năng lượng ba động của những viên trân châu này thật sự quá bình thường, nên chúng ta cũng không rõ thứ nào là nước mắt Nhân Ngư, thứ nào là ngọc trai bình thường nên chỉ có thể đem tất cả cất vào chiếc hộp này."

Thế Hoa đem hộp bạc mở ra, bên trong là ngổn ngang các hạt trân châu màu vàng kim.

Thế Hoa quan sát một lúc thì lấy Hồn Lực đem những hạt "giả" ra ngoài, để chỉ để lại hơn 40 viên trân châu đang lấp lánh dưới dương quang.

"Mỗi một viên trân chân đều là bản nguyên lực lượng của Nhân Ngư đều phải dùng vô số năm tu luyện với ngưng thực ra được, mà số lượng ở đây kết hợp với số lượng mà ta thu thập được ở Tiên Nhạc Trai thì tổng cộng đã cao đến 85 viên, muốn ngưng tụ ra được như vậy thì cũng phải hi sinh ít nhất 5 vạn năm tu vi."

"Để làm được như vậy xem ra Nhân Ngư này đã có tu vi đã tiềm cận hoặc là đã vượt qua Hung Thú cấp bậc. Rốt cuộc là Hồn Thú mạnh đến mức nào?"

"Hơn nữa tại sao lại ngưng tụ ra nhiều như vậy? Là có uẩn tình gì sao?"

Nhiều luồng suy nghĩ ngay lập tức chạy qua đầu Thế Hoa, nhưng cuối cùng vẫn là được hắn tạm gác lại, ra hiệu Nguyệt Quan nói tiếp.

Nguyệt Quan lúc này đem ra một sấp tài liệu đưa cho Thế Hoa, tiếp tục báo cáo.

"Theo như chúng ta điều tra, toàn bộ số trân châu này đều đến từ một người gọi là Duy Cát Nhĩ (Virgil) bán ra."

"Hắn là một Hồn Sư cấp 8 sống ở Trường Ngư Thôn, là cư dân của một làng chài nhỏ ven biển ở phía đông nam Tinh La Đế Quốc."

"Hắn khai báo là những viên trân châu này vốn là tài sản của tổ tiên hắn để lại để làm trấn gia chi bảo, nhưng thu hoạch nhiều năm thất bát khiến hắn phải bán đi để trang trải."

"Theo những gì hắn nghe kể được thì tổ tiên hắn từng lạc đến một cấm địa gọi là Quỷ Âm Loan, nói là trong lúc sinh tồn tại đó thì vô tình thu hoạch được những thứ này, cũng nhờ nó mà có thể sống sót trở về, nên về sau được đem về để ở trong nhà làm bùa hộ mệnh, cũng như đem thành trấn gia chi bảo."

Thế Hoa nghe thế thì nhíu mày, địa danh gọi là Quỷ Âm Loan này hắn thực sự chưa từng nghe qua.

Nguyệt Quan nói tiếp.

"Chúng ta lúc đầu cũng không biết Quỷ Âm Loan này là thứ gì, nhưng về sau tìm hiểu thì biết được nơi đó nguyên danh gọi là Thất Đỉnh Loan - là một vùng vịnh nằm ở phía cực nam của Tinh La Đế Quốc."

"Các ngư dân ở viên biển thường tương truyền với nhau là tại nhiều mốc thời gian ngẫu nhiên trong lịch sử, tại Quỷ Âm Loan sẽ vang lên một loại âm thanh huyền ảo cực kỳ êm tai dễ chịu, nhưng những ngư dân ở trên tàu nếu nghe được thì thần trí sẽ đều sẽ không còn minh mẫn mà mất khả năng tư duy. Rất nhiều tàu đánh cá từng đến khu vực này cũng vì loại âm thanh này mà tử nạn."

"Còn về cái tên Quỷ Âm Loan chỉ là cái tên mà các ngư dân thêu dệt lên để răn đe hậu bối không được lái tàu đến nơi đó."

Thế Hoa gật đầu, sau đó hỏi.

"Vũ Hồn Điện của chúng ta có bất kỳ ghi chép nào về nơi này sao?"

Nguyệt Quan lắc đầu.

"Rất tiếc là không có. Nơi này không nói đến là nằm ở vị trí hoang vu trắc trở, thường xuyên đối mặt với sóng thần cùng vòi rồng, cách xa vị trí của chi nhánh Vũ Hồn Điện gần nhất cũng phải hơn 200 dặm, hơn nữa phần lớn mọi thương vong đều được truyền miệng lẫn xử lý ở trong khu vực lân cận, không có bất kỳ tin nào được báo cáo lên Vũ Hồn Điện cả."

"Nói thật với thiếu gia, nếu không phải có nhiệm vụ này thì ta lẫn lão Quỷ còn thật sự không biết được là Đấu La Đại Lục còn có một nơi kỳ hoa như vậy."

Cúc Đấu La nói xong thì lại cho mình một ngụm trà.

Vũ Hồn Điện mặc dù lớn nhưng phạm vi quản hạt cũng không được xem là vẹn toàn, đặc biệt là những nơi hoang vắng lại càng dễ bị bỏ qua.

Thế Hoa cũng không xoắn xuýt thêm về chuyện này, hỏi tiếp.

"Thế hai vị trưởng lão đã đến nơi đó xem xét chưa?"

Nguyệt Quan gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói.

"Ta cùng lão Quỷ đã đến thử nơi đó điều tra nhưng thật sự không thể tìm thấy được bất kỳ manh mối hữu ích nào, đến ngay cả những viên trân châu kia cũng không kiếm được một viên nào."

Thiên nhiên khắc nghiệt ngoài biển lớn kia đủ để đem một thành trì cuốn sạch, chứ nói gì đến những giấu vết của lịch sử xa xưa.

Thế Hoa xoa cằm suy nghĩ, sau một lúc lại nhìn vào chiếc hộp bạc, ánh mắt hiện lên tinh mang.

Hắn nói với Cúc Đấu La.

"Như vậy là được rồi Cúc trưởng lão, cảm ơn ngươi đã đến đây thông cáo."

Nguyệt Quan cũng đã uống xong chén trà, nghe vậy thì cũng biết bản thân mình nên rời đi.

"Việc đã xong vậy thì ta lui trước, chúc thiếu gia an lành."



"Gặp lại ngươi sau Cúc trưởng lão."

Nguyệt Quan đối với Thế Hoa nở một nụ cười, sau đó liền biến mất.

Còn Thế Hoa thì đem hộp bạc thu vào Hồn Đạo Khí, ngồi lặng yên suy nghĩ một lúc thì sau đó đến bàn viết một lá thư.

Viết xong thì hắn gấp lại, viết ở ngoài bìa tên người nhận ba chữ.

"Diệp Tịch Thuỷ."

...

Vào lúc đó, tại một mảnh sa mạc vô cùng tận.

Thái dương treo cao đem ánh nắng oi bức phủ xuống, khiến từng hạt cát ở nơi đây như được đặt giữa lòng chảo nóng mà phát tán ra nhiệt độ bức người.

Tại nơi không có lấy một sinh vật sống này, trên không trung có thể thấy được một đôi cánh bướm đang dập dìu vẫy động giữa không trung.

Mái tóc màu vàng của nàng tung bay trong gió, lộ ra một gương mặt đang được một tấm vải mỏng che lại.

Mặc dù phần lớn vẻ đẹp đã bị ẩn sau lớp vải, nhưng chỉ cần nhìn qua đôi mắt phượng trong trẻo kia thì liền có thể tưởng tượng ra được gương mặt nàng có bao nhiêu mỹ lệ.

Thiên Nhận Tuyết quan sát xung quanh, sau đó liền đem cánh bướm vỗ mạnh xuống dưới mặt cát.

Gió thổi cát trôi, một lượng lớn cát ở nơi này theo cơn cuồng phong mà bị cuốn đi, lộ ra những gì bị che phủ.

Trước mắt nàng hiện ra một cái xác đen sẫm khổng lồ, tiếp đó là một mùi hôi khó chịu xộc lên khoang mũi.

Thiên Nhận Tuyết đối với chút mùi này cũng không có biểu hiện ra sự khó chịu, chỉ thản nhiên đáp xuống nền cát quan sát.

Cái xác này mặc dù đã bị khô héo nghiêm trọng, nhưng nhìn sơ qua thì vẫn biết được đây là một con trùng cỡ lớn.

Nàng nhìn qua một cái thì liền biết được đây là một đầu vạn năm Sa Trùng.

Tại nơi gọi là Toái Vân Sa Mạc này, Hồn Thú như vạn năm Sa Trùng cũng đã được xem là tồn tại đứng đầu, hầu như không có thiên địch.

Thiên Nhận Tuyết đem những vết đâm trên xác của Sa Trùng để vào mắt, sau đó dùng Hồn Lực hoá lưỡi đao, đem bụng của Sa Trùng mở ra.

Ở bên trong là xác của một đầu muỗi khổng lồ màu đỏ sẫm, cả người của nó đầy những vết thương lớn nhỏ bị phủ trong dịch bao tử, rõ ràng là nó đã bị Sa Trùng nuốt vào.

Ánh mắt của nàng co rụt lại.

"Tà Huyết Sí Vương Văn! Tại sao nó lại ở đây?"

Trong Hồn Thú Giới có rất nhiều cá thể Hồn Thú khiến cho người ta kinh hãi, như phàm ăn Ám Ma Tà Thần Hổ, thích giết chóc Nhân Diện Ma Chu hay hoang dâm vô độ Lang Đạo.

Nhưng trong tất cả, Hồn Thú khiến có tất cả Hồn Thú lẫn nhân loại xem là hiện thân của thiên tai thì chỉ có một.

Tà Huyết Văn.

Tà Huyết Văn là một Trùng loại Hồn Thú, mang trong mình hai loại thuộc tính cực kỳ hiếm hoi là Huyết thuộc tính (Huyết Hồn Ma Khôi của Diệp Tịch Thuỷ cũng có Huyết thuộc tính) cùng Tà Ác thuộc tính. Thân hình của nó như một con mũi màu đỏ như máu với đôi cánh cùng với chiếc vòi màu vàng kim chói sáng.

Tà Huyết Văn được biết đến là một loại Hồn Thú săn theo đàn, với một quần thể lên đến cả vạn con với niên hạn trải dài chủ yếu là từ vài năm đến nghìn năm, được lãnh đạo bởi các vương giả trong tộc, hay có thể nói là những cá thể xuất chúng đạt đến niên hạn vạn năm được gọi là Tà Huyết Sí Vương Văn.



Tà Huyết Văn bẩm sinh mang trong mình một loại độc tố nổi tiếng được gọi là Tà Huyết độc tố - có khả năng khiến cho sinh vật bị trúng độc ngay lập tức "tan chảy" thành một vũng máu lỏng, còn nếu như may mắn còn sống sót thì tinh thần của sinh vật trúng độc cũng trở nên hỗn loạn, còn huyết mạch thì trở nên ô uế, khiến đời sau khi được sinh ra trở nên khuyết thiếu về cả mặt trí tuệ lẫn vật lý, hoặc tệ hơn.

Loại độc tố này theo niên hạn của chủ thể tăng cao mà sẽ ngày mạnh, đặc biệt là khi đạt đến cấp độ của Tà Huyết Sí Vương Văn thì đã có thể xếp hạng 4 trên Thập Đại Kỳ Độc, ngay cả Hồn Đấu La có mà lỡ trúng cũng sẽ không thể nào chống chọi được.

Với sự khủng khiếp của Tà Huyết độc tố, kết hợp với tốc độ sinh sản vượt bậc cùng với sự phàm ăn khủng khiếp, tại trong một thời điểm ở quá khứ, rất nhiều thành trì thôn làng của nhân loại lẫn cánh rừng của Hồn Thú đã bị một tộc đàn Tà Huyết Văn khổng lồ với quy mô gần 10 vạn con quét sạch.

Hậu quả là rất nhiều nơi đã trở thành đất chết, gây tổn thương cực lớn đến nguyên khí của cả đại lục.

Về sau rất nhiều đại thế lực trực thuộc nhân loại Hồn Sư đã phải tự mình ra tay lẫn điều động quân lực ra để tiến hành một cuộc càn quét diện rộng đối với loại Hồn Thú này. Rất nhiều 10 vạn năm Hồn Thú cũng đã đã tự mình ra tay đàn áp sự phát triển Tà Huyết Văn.

Tất nhiên Tà Huyết Văn không thể nào bị tiêu diệt hoàn toàn, bọn chúng vẫn tìm cách sinh sôi phát triển suốt vạn năm qua, nhưng do bị nhiều Hồn Thú xem là tử địch giết chết nên số lượng luôn luôn là không đáng để ý.

Vậy mà Thiên Nhận Tuyết không ngờ lúc sinh thời vậy mà có thể gặp được một đầu Tà Huyết Sí Vương Văn, hơn nữa niên hạn cũng đã cao đến 2 vạn năm.

Nhưng vô lý ở chỗ là Tà Huyết Văn chỉ lưu trú ở những nơi đa dạng về số lượng động vật để phục vụ cho sự săn bắt, ở nơi cằn cỗi như sa mạc rõ ràng không phải địa điểm lý tưởng, chưa nói đến là Tà Huyết Sí Vương Văn còn cần nhiều dinh dưỡng hơn những Tà Huyết Văn khác.

Lúc này Vong Cơ trong Tinh Thần Chi Hải của Thiên Nhận Tuyết đột nhiên vang lên.

"Tuyết nhi tiểu thư, ngươi có thể kiểm tra giúp ta xem xem độc hạch của đầu muỗi này còn không?"

Giọng nói của Vong Cơ cực kỳ bình thường, nhưng Thiên Nhận Tuyết cũng nghe được sâu trong đó là sự sợ hãi.

Đúng vậy, 10 vạn năm Giải Trĩ Vong Cơ đang sợ hãi.

Trong lòng của Thiên Nhận Tuyết có cảm giác không tốt lắm, nhưng cũng nhanh chóng kiểm tra.

"Vong Cơ tiền bối, bên trong không có độc hạch."

Bên trong Tinh Thần Chi Hải của Thiên Nhận Tuyết, Quang Minh Nữ Thần Điệp, Thái Dương Thần Điểu lẫn Giải Trĩ nghe được tin này thì gương mặt đều trở nên âm trầm.

Thiên Nhận Tuyết thấy mọi người đều âm trầm như vậy thì liền lo lắng nói.

"Mọi người, là có chuyện gì sao?"

Thái Dương Thần Điểu mở miệng trước.

"Thiên Nhận Tuyết, ngươi hẳn là biết Lam Ngân Vương, Tử Vong Chu Vương hay Băng Bích Đế Vương Hạt chỉ là hoàng giả của đồng tộc thôi đúng chứ? Bên trên của chúng còn có Lam Ngân Hoàng, Tử Vong Chu Hoàng và Băng Bích Đế Hoàng Hạt, đây mới là đế hoàng chân chính của một chủng tộc."

Não bộ của Thiên Nhận Tuyết rất nhanh liền lãnh ngộ được ý tứ của Thái Dương Thần Điểu.

"Vậy là Tà Huyết Văn tộc đàn... sinh ra 10 vạn năm Hồn Thú?"

Thái Dương Thần Điểu gật đầu, nhưng cũng lắc đầu.

"Nói chính xác hơn là cá thể được chỉ định để làm đế vương của Tà Huyết Văn - Tà Huyết Sí Đế Văn."

"Tà Huyết Sí... Đế Văn?" Thiên Nhận Tuyết lẩm bẩm.

Nàng mặc dù đã đọc qua vô số thư tịch nhưng hoàn toàn không biết cá thể Hồn Thú này, thậm chỉ còn chẳng biết Tà Huyết Văn vậy mà có huyết mạch chi lực đủ cường đại để đột phá cảnh giới 10 vạn năm.

Vong Cơ thấy nàng nhíu mày suy nghĩ thì trầm trầm nói.

"Tuyết nhi tiểu thư ngươi cũng đừng nghĩ, lần cuối Tà Huyết Sí Đế Văn xuất hiện cũng đã gần 6 vạn năm trước, hơn nữa chưa con người còn sống mà thấy được nói nên nhân loại các ngươi chắc chắn sẽ không ghi chép lại."

Vong Cơ nói đến đây thì vẫn còn có sự phẫn nộ không nguôi.

"Lúc trước khi ta mới vừa đột phá 10 vạn năm cảnh giới, lúc đó là không lâu sau khoảng thời gian nhân tộc Hồn Sư cùng Hồn Thú thành công liên thủ đàn áp thiên tai của Tà Huyết Văn, thì tại Tinh Đấu Sâm Lâm đột nhiên có một đầu Hồn Thú 10 vạn năm bắt đầu độ kiếp."

"Các Hồn Thú khác khi quan sát thì phát hiện nó là một đầu 9 vạn 9999 năm Tà Huyết Vương Văn thì liền ra tay quấy nhiễu nhưng bất thành, để nó thuế biến thành Tà Huyết Sí Đế Văn. Lúc đó có năm 10 vạn năm Hồn Thú cùng nhau liên thủ tấn công nó nhân lúc nó suy yếu vậy mà vẫn thương 3 chết 2 thì mới hoàn toàn giết được nó."

Quang Minh Nữ Thần Điệp nghe vậy thì che miệng.

"Ta cũng có nghe qua chuyện này, 5 kẻ chiến đấu lúc đó hình như là Kim Phát Sư Ngao, Hoàng Kim Đại Mạo, U Minh Diễm Thú, Sơn Hà Ngũ Độc Lộc cùng... Đúng rồi, là Giải Trĩ, đó là Vong Cơ ngươi sao?"

Vong Cơ gật đầu.

"Không sai, Giải Trĩ trong trận chiến đó là ta. Hai kẻ chết trong trận chiến đó là U Minh Diễm Thú cùng Sơn Hà Ngũ Độc Lộc, nếu không phải là nhờ độc tố lẫn hoả diễm của hai bọn hắn thì có thể ngay cả ta lẫn hai tên kia đều chết dưới Tà Huyết độc tố của tên đó."

"Về sau chúng ta trong lúc truy quét một lần nữa thì phát hiện ra cách mà Tà Huyết Sí Đế Văn được sinh ra, đó là các Tà Huyết Sí Vương Văn sẽ đem độc hạch - thứ chứa đựng tu vi cả đời của bọn chúng, và phần lớn chất dinh dưỡng thu hoạch được đem cho Đế Hoàng của bọn chúng thôn phệ, sau khi Đế Hoàng của bọn chúng đã tiến vào quá trình thuế biến thì các Tà Huyết Sí Vương Văn sẽ đem thân thể của mình đến những khu vực có quần thể sinh vật phong phú để lây bệnh, từ đó khiến Tà Huyết Sí Đế Văn sau khi độ kiếp liền có thể ngay lập tức khởi động đồ sát mà bổ sung dinh dưỡng cho bản thân, thoát khỏi thời kỳ suy yếu."

Thiên Nhận Tuyết nghe xong thì liền thông thoáng.

Hiểu rõ tại sao những khu vực dân cư xung quanh Toái Vân Sa Mạc lại xuất hiện đồng loạt một loại bệnh dịch quái ác làm chết rất nhiều người, hơn nữa bên trong còn có sự tồn tại của Tà Ác thuộc tính Hồn Lực.

Bây giờ xem ra nguyên nhân là do gió đã thổi những mầm bệnh từ đầu Tà Huyết Sí Vương Văn này vào trong khí mà phát tán khắp nơi.

"Xem ra là chuyện này không thể nào làm ngơ được."

Thiên Nhận Tuyết ngay lập tức hướng về không khí nói.

"Thứ Đồn trưởng lão, Xà Mâu trưởng lão."

Hai thân ảnh xuất hiện, hành lễ.

"Cầu Thánh Nữ ra chỉ thị."

Thiên Nhận Tuyết cũng không dông dài mà ngay lập tức đem chuyện của Tà Huyết Sí Đế Văn nói ra với cho hai vị trưởng lão, sau đó nói tiếp.

"Chuyện này sẽ ảnh hưởng đến cả an nguy của cả đại lục, Xà Mâu trưởng lão ngươi về Vũ Hồn Điện báo cáo chuyện này cho Đại Cung Phụng cùng Giáo Hoàng, bảo bọn họ ngay lập tức khoanh vùng những nơi có bệnh dịch tương tự, sau đó kết hợp điều tra những vị trí khả thi của Tà Huyết Sí Đế Văn. Còn Thứ Đồn trưởng lão ngươi sẽ đi theo ta hỗ trợ chữa trị những thứ dịch bệnh này."

Hai người cũng biết rõ tầm quan trọng của vụ việc này, ngay lập tức tuân mệnh thi hành.

Ngay lúc Xà Mâu đang định đi thì bị Thiên Nhận Tuyết gọi lại.

"Xà Mâu trưởng lão. Ngươi nếu có về Vũ Hồn Thành thì nói chuyện này với Thế Hoa, ta nghĩ hắn sẽ có cách."

Thiên Nhận Tuyết không có ý định giấu Thế Hoa chuyện này, dù sao cũng đã là đạo lữ, chân thành với nhau là cực kỳ quan trọng.

Xà Mâu gật đầu sau đó liền biến thành vệt sáng biến mất.

Thiên Nhận Tuyết lúc này nhìn vào cái xác trước mặt, Kim Ô Chân Hoả cháy bừng bừng đem toàn bộ vết tích của Sa Trùng cùng Tà Huyết Sí Vương Văn đều tiêu trừ.

"Thứ Đồn trưởng lão, đi thôi."

"Tuân mệnh Thánh Nữ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play