Vết thương đã được khâu lại nhưng vì hành động vô ý của công tước đã bị bung ra, máu chảy không ngừng dù đã được đắp thuốc. Nam chính vậy mà vẫn có thể đối xử với bản nhân tàn nhẫn đến như thế, làm việc trong tình cảnh chẳng khác nào một hình phạt tàn khốc thế này sao.
Vết thương mới chồng chéo lên vết thương cũ trên tấm lưng dài rộng của công tước khiến nàng không thể thốt lên lời, vậy mà vẻ mặt của Maximilian cứ thờ ơ như không vậy.
“Ngài quả là chán sống rồi công tước!” Rosie khó chịu bất thốt lên một câu, băng gạc đã bị thấm đẫm máu đến mức này rồi ngài ta không sợ mất máu mà chết hay sao.
“Nếu có thể dễ chết được như vậy thì tốt quá!” Maximilian thản nhiên đáp lại sự lo lắng của nàng một cách dửng dưng.
“…”
Công tước không chỉ coi mạng sống kẻ thù như cỏ rác và ngay chính mạng sống của bản thân anh cũng không buông tha.
Rosie hai mắt đỏ hoe, tức giận muốn đánh cho nam chính một cái, nhưng cuối cùng vẫn không nỡ xuống tay. Nàng đem khăn bông sạch sẽ cũng thuốc sát trùng một lần nữa băng bó lại vết thương trên người công tước một cách cẩn thận. Rosie không hiểu sao người bị thương là anh nhưng trái tim mình lại cảm thấy đau khổ nặng nề, cơn đau vô hình dường như bóp chặt lấy cổ họng nàng, khiến Rosie không thể thốt lên lời.
Nàng chẳng có cách nào để thuyết phục một kẻ lưu luyến với cái chết nặng nề như ngài ta cả. Dường như chẳng có thứ gì trên đời này có thể kéo lại ý muốn sống sót của Maximilian ngoài người mẹ đã sớm qua đời kia…
“Nếu ngày hôm đó, vết thương này nằm trên cơ thể của tôi. Ngài cũng sẽ để tôi chết như vậy sao?” Nàng vô tình bật thốt lên những suy nghĩ trong lòng, dù biết có khả năng mình sẽ chẳng nhận được câu trả lời nào nhưng Rosie cũng không cảm thấy hối hận.
Nàng rốt cuộc đang kỳ vọng vào điều gì chứ? Kỳ vọng rằng trong thế giới sẽ không một ai đứng về phía nữ phụ độc ác, sẽ có ai đó sẽ đau buồn trước cái chết của nàng hay sao?
Nhưng cho dù đó chỉ là một hy vọng hão huyền nhưng nàng sẽ không khiến bản thân mình phải sống một cách tuyệt vọng như nam chính. Rosie có mục tiêu để sống sót, cũng có bên đó đỗ trở về. Nàng sẽ không trở nên lạc lõng trong thế giới xấu xa cô độc này…
Maximilian không ngờ Rosie này lại đặt cho anh một câu hỏi như vậy. Ngài công tước quay lại nhìn Rosie với vẻ mặt phức tạp và nghiền ngẫm.
Nếu Rosie muốn chết, anh sẽ thành toàn cho cô ta sao…
“Không!”
Khuôn mặt lạnh lùng của Maximilian thoáng chốc trở nên vô cùng tồi tệ.
Rosie còn chưa kịp băng bó xong, cổ tay đã bị công tước siết chặt lấy. Chỉ nghĩ đến việc hơi thở ấm áp của nàng trở nên lạnh ngắt, khuôn mặt xinh đẹp kia trở nên trắng dã chẳng khác nào một xác chết xấu xí, Maximilian đã cảm thấy vô cùng tồi tệ rồi.
Gã Eric đó đâm lên người anh khá sâu, đầu mũi dao gần như đã chạm đến trái tim của Maximilian. Nếu người đỡ lấy nhát dao đó không phải là anh mà là Rosie yếu ớt, nàng ta chắc chắn sẽ mất mạng.
Maximilian đã hứa sẽ chịu trách nhiệm với cuộc đời Rosie, điều đó cũng đồng nghĩa với việc bảo vệ cho nàng ta được an toàn chỉ đến khi chết vì tuổi già. Đó không phải là lý do mới khiến anh làm ra hành động đỡ lấy nhát dao của Eric sao. Bởi vì không muốn Rosie phải chết!
Trước thái độ bất ngờ đó của ngài công tước, Rosie không khỏi cảm thấy kích động nở một nụ cười hạnh phúc. Đó là một kết quả ngoài sự mong đợi.
“Ngài cũng không muốn thấy tôi từ bỏ mạng sống của mình, phu nhân Elizabeth chắc hẳn cũng sẽ không bao giờ muốn chuyện đó xảy ra với con trai mình. Đừng suy nghĩ những điều tồi tệ như vậy nữa mà hãy nghỉ ngơi thưa công tước. Vết thương của ngài cần thời gian để lành lại.”
Vết thương trên vai ngài công tước một lần nữa được nàng băng bó cẩn thận lại, Rosie nhìn nam chính với ánh mắt trìu mến chờ đợi đáp án.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
[Vong Tiện] Di Lăng Lão Tổ Đi Đòi Tiền2.
Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"3.
Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều4.
Đau Đến Mấy Vẫn Yêu=====================================
Maximilian nhìn nàng, sự cứng rắn của Rosie không ngờ lại khiến anh không thể từ chối. Ngài công tước gật đầu đồng ý với nàng: “Được! ta sẽ nghỉ ngơi cho đến khi vết thương ổn hơn.”
…
Sau khi đã thuyết phục được ngài công tước, Rosie cuối cùng cũng có thể thờ phào một cách nhẹ nhõm. Nàng đã đến thăm công nương một chút trước khi bọn họ phải trở về lâu đài.
Eric đã chết, hắn đã bị Selina chém bay đầu ngay sau khoảnh khắc ám sát ngài công tước. Đến lúc này nàng mới biết được rằng cô công nương bé nhỏ ngại ngùng này cũng đã từng giết người một lần. Đó chính là kẻ hầu cận của hoàng đế, kẻ đã đem xác chết của mẹ cô về Ashton chỉ để làm nhục nhã cha của Selina.
“Cho đến lúc lời nguyền bị phá bỏ hoàn toàn, nó có thể tìm về cơ thể của công nương bất cứ lúc nào dù ngài công tước đã nuốt chửng lấy lời nguyền đó sao?” Rosie kinh ngạc bật thốt.
Nàng nhớ đến cái chết của Selena trong tiểu thuyết, cô ấy đã tự sát ngay trong tu viện của mình. Một vết dao găm thẳng vào trong tim, vừa dứt khoát nhưng cũng vô cùng lạnh lùng tàn nhẫn. Cái chết không rõ nguyên nhân đó khiến nàng đã từng nghĩ rằng nữ phụ độc ác đã ra tay trả thù cô ấy nhưng điều đó hình như không phải.
Có lẽ Selian đã không thoát được lời nguyền và tìm cách thoát khỏi nó bằng việc kết thúc mạng sống của chính mình.
“Chỉ cần sự hận thù trong trái tim được thức tỉnh, sẽ chẳng điều gì có thể trốn thoát được nó cả.” Selena nhẹ nhàng cảm thán, lại tiếp tục chép lại kinh thánh để tẩy rửa tội lỗi trên người mình.
"Hãy chờ đợi thưa công nương, tôi chắc chắn rằng sẽ có ngày công tước và ngài đều sẽ thoát khỏi được lời nguyền đó. Vậy nên công nương hay tin tưởng tôi và sống thật tốt nhé." Chỉ cần Selina có thể chờ đợi đến lúc Maximilian gặp được nữ chính, mọi thứ đều sẽ được giải quyết. Quãng thời gian hai năm rất nhanh sẽ trôi qua và nàng tin chắc Selina sẽ chờ được.
Công nương chỉ coi đó như một điều khích lệ nhưng vẫn gật đầu đồng ý với Rosie. Selina sẽ sống thật tốt cho đến ngày nhìn thấy anh trai dắt tay cô dâu của mình vào lễ đường và có một cuộc sống hạnh phúc.
Cho đến ba tháng tới, chắc công nương cũng sẽ không được ra khỏi tu viện của mình nên sẽ chỉ tạm biệt tiểu thư Rosie tại đây:
“Xin hãy chăm sóc Max thật tốt. Địa vị của tiểu thư trong lòng tôi và tất cả lâu đài trắng, sẽ chẳng có ai có thể lay đổ được cả.”
Trước lòng tốt của công nương, Rosie cuối cùng cũng chỉ có thể dở khóc dở cười mà đồng ý. Mối quan hệ của bọn họ giờ đều rối tung hết cả nên, không biết khi trở về gặp hệ thống, ngài ta có chửi chết nàng không mất.
“Rầm… rầm… rầm…”
“Rosie… Cô có ở đó không Rosie.”
Tiếng gõ cửa ầm ầm cùng âm thanh gấp gáp phía bên ngoài khiến cả hai người cảm thấy bất ngờ đứng lên nhìn nhau. Công nương đã ra lệnh để cho thị nữ của mình đi ra bên ngoài mở cửa, ngay sau đó bóng dáng cao lớn đầy vẻ gấp gáp của hiệp sĩ Duncan liền xuất hiện.
“Tạ ơn chúa vì cô vẫn còn ở đây. Rosie hay ngăn cản công tước lại, ngài ấy phát điên rồi. Điện hạ đang cố gắng đi tìm đường chết!”...