Thanh kiếm sắc lạnh bất ngờ phóng tới sượt thẳng qua mặt Rosie Gemma rồi cắm sâu vào cánh cửa gỗ. Một đoạn tóc dài của nàng đã bị lưỡi kiếm cắt đứt, kèm theo đó là một vết xước nhỏ trên đôi má ửng hồng.

Rosie vẫn còn an toàn, nhưng những điều đó không thể phủ nhận được rằng việc nàng suýt chút nữa đã chết nếu nhanh thêm một bước.

Khuôn mặt xinh đẹp của người thiếu nữ chợt trở nên trắng nhợt, đôi mắt xanh trong trẻo ngày nào nay đã nhuộm một màu sợ hãi. Nàng ngã phệt trên đất, bàng hoàng nhìn về phía kẻ tội đồ suýt giết chết mình đang thong thả mà bước tới.

Bóng người cao lớn của Maximilian nhanh chóng bao trùm lên cơ thể nhỏ bé của nàng. Hắn che khuất đi ánh sáng của mặt trăng và mang theo bóng đêm lạnh lẽo và chết chóc. Nam chính muốn giết chết nàng…

"Phập!" Ngài công tước lạnh lùng rút đoản kiếm sắc bén đang bị ghi trên cửa gỗ kiểm tra lại.

Nhìn dáng vẻ bàng hoàng đến tột độ của nàng, Maximilian không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng vui vẻ và thích thú.

Công tước không thích chết chóc và chỉ làm vậy khi thực sự cần thiết, nhưng đối với Rosie Gemma hắn lại muốn lấy nguy hiểm ra đùa vui với nàng. Cho dù họ đã từng ngủ với nhau nhưng không có nghĩa là anh hứng thú gì với cô ta ngoài chừ thân phận bí mật đó.

Giữ lại còn mồi và chơi đùa nó trong chiếc bẫy vô hại mà mình tạo ra vẫn khiến công tước cảm thấy vui thú hơn rất nhiều.

“Cô đang làm gì ở đây vậy Rosie, suýt chút nữa tôi đã nghĩ mình vừa tóm được một kẻ đột nhập rồi đấy.”

Anh ta lên tiếng cảnh cáo nàng, còn cố tình bày ra dáng vẻ đắc ý. Thái độ cao ngạo đó khiến Rosie vô cùng chán ghét.

Rõ ràng Maximilian đã biết đó là nàng nhưng vẫn cố tình ra tay chỉ vì muốn dọa nạt. Lấy sinh mạng người khác ra để trêu đùa, Rosie cảm thấy vô cùng hối hận vì trước đó đã từ bỏ qua cả sự trong sạch của mình để cứu anh ta.

Một giọt nước mắt bất ngờ lăn xuống gò má của thiếu nữ…

“Tạch… tạch…” Từng giọt nước mắt tiếp theo cứ thế trào ra như thác lũ rơi xuống nền đất lạnh lẽo. Những âm thanh vang lên chẳng khác nào tiếng trái tim nàng đang tan vỡ.

Rosie òa khóc đầy uất ức, nàng chán ghét đến độ chẳng muốn nhìn mặt nam chính thêm một lần nào. Nàng không muốn làm nữ phụ độc ác nữa, bị hệ thống giật điện chết cũng được, thế còn hơn là chết trong tay kẻ độc ác Maximilian.

Là người chứng kiến hết tất cả, Đen Bẩn luôn được cô ôm chặt trong lòng cũng cảm thấy tức giận thay, nam chính này quả là một kẻ đáng ghét. Chưa bao giờ nó gặp phải một nhân vật chính xấu xa tới vậy!

"Cô…"

Rosie không nói không rằng liền òa khóc một trận khiến công tước bỗng trở nên vô cùng lúng túng. Maximilian chỉ là dọa chơi một chút, muốn nàng trở nên biết điều hơn mà không dám đi loanh quanh trong lâu đài vào buổi đêm mà thôi.

Tuy Maximilian chưa phải chưa từng thấy ai khóc. Nhưng những giọt nước mắt với đủ thứ cảm xúc hỗn tạp đó cũng thể ảnh hưởng tới cảm xúc của anh dù chỉ một chút.

Rosie Gemma cứ như một ngoại lệ vậy, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống của cô lại khiến anh vô cùng khó chịu.

Rosie là một thiếu nữ luôn tươi cười vui vẻ, dù trong hoàn cảnh nào cũng luôn mang dáng vẻ tích cực lạc quan đến nỗi khiến người khác phải ghen tị. Maximilian lại không ngờ đến lúc nàng buồn bã khóc lóc lại có thể dày vò người khác một cách đáng sợ như vậy.

Ngập ngừng mãi Maximilian quyết định cúi người muốn lau đi nước mắt của cô. Đen Bẩn vừa nhìn thấy bàn tay đáng ghét của nam chính muốn chạm tới khuôn mặt ký chủ của mình liền không ngần ngại thẳng chân đạp bỏ.

"Méo méo…" Đen Bẩn gầm lên, xù lông một cách hung dữ.

“Đừng khóc nữa Rosie, tôi sẽ trút giận thay cô. Kể cả giờ cô muốn tôi cào nát cái gương mặt đáng ghét kia cũng được.”

Maximilian ngây người nhìn bàn tay vừa bị chú mèo bên cạnh Rosie đạp bỏ, thậm chí bây giờ anh còn nhìn thấy đôi chân đầy lồng bé nhỏ kia đang làm thay cái việc anh quyết tâm mãi mới dám làm.

Công tước tức giận rồi!

“Nín!” Anh lạnh lùng ra lệnh rồi túm lấy hệ thống quăng nó sang một bên.

Rosie bị giọng điệu này của ngài công tước dọa sợ mà phải cố gắng nuốt nước mắt vào trong, đã trêu đùa nàng rồi mà còn không cho nàng khóc. Đây là cái loại khống chế biến thái gì đây.

Rosie Gemma không còn khóc nữa, nhưng ánh mắt của nàng nhìn anh lại chứa đầy căm phẫn cùng uất ức như thể bị người khác bắt nạt. Mọi sự cứng rắn ban đầu của Maximilian lại trùng xuống, anh đưa tay che mắt nàng lại chỉ vì không muốn Rosie tiếp tục nhìn mình như vậy.

“Cô muốn kêu cho đến lúc tất cả mọi người đều thức dậy và đi đến đây sao?” Maximilian cuối cùng cũng tìm ra cái lý do sứt sẹo để biện hộ cho hành động thô lỗ của mình. Chí ít cũng để Rosie biết rằng mình tức giận vì một lý do chính đáng.

“Bỏ ra, đừng chạm vào tôi.” Rosie chán ghét không muốn kẻ đã suýt nữa giết chết mình chạm vào cơ thể nàng.

Nàng khịt mũi vài cái rồi tự lấy tay quệt đi nước mắt còn đọng lại trên gương mặt mình. Rosie không thèm để ý đến nam chính, nàng đứng dậy nhặt lấy đoạn tóc đáng thương bị cắt đứt của mình rồi ôm lấy đen bẩn muốn rời đi.

Nàng không muốn nhìn thấy bản mặt lạnh lùng vô cảm của Maximilian một giây một phút nào nữa cho đến khi bản thân thật sự có thể bình tĩnh trở lại.

Bàn tay thô giáp của người đàn ông bất ngờ vươn ra nắm lấy cổ tay bé nhỏ của Rosie như muốn giữ người ở lại. Nàng nhíu mày vùng vằng muốn thoát khỏi lại chỉ khiến bàn tay kia thêm siết chặt.

Giằng co một lúc, cuối cùng Maximilian sợ sẽ tổn thương đến cô liền chịu thua trước, anh thở dài lên tiếng nhận lỗi:

“Xin lỗi! Ta thực sự không cố ý muốn dọa sợ tới cô như vậy. Bởi vì phải đi đánh trận trong nhiều năm nên giác quan của ta trở nên quá nhạy cảm, thường phòng ngừa hơi quá với những người làm lén lút ở xung quanh.”

“…”

Rosie không lên tiếng, cũng không nhìn anh. Nhưng nghe được lý do trên nàng cũng phần nào nguôi giận bởi vì hành vi nhìn lén của mình cũng không phải chính đáng.

Coi như là có chơi có chịu hừ!

Thấy Rosie không chút phản ứng trước lời giải thích của mình nhưng cũng không còn quá khó chịu như trước, Maximilian nhận ra mình đã dỗ người thành công.

“Đã nửa đêm rồi, tại sao cô lại xuất hiện ở bên ngoài như vậy? Ban đêm ở Ashton rất nguy hiểm, nếu có chuyện gì có thể đợi tới ngày mai mà.”

Maximilian hiểu nhầm nàng muốn rời khỏi lâu đài vào đêm khuya, dù sao thì đi qua khu huấn luyện chỉ có thể tiến thẳng đến cổng lớn ra vào của lâu đài. Ngài công tước chưa hề nghĩ đến trường hợp nàng đang đi lạc trong lâu đài của mình chỉ vì muốn tìm đồ ăn.

“Tôi không muốn đi ra ngoài, chỉ là…” Rosie ngập ngừng không muốn nói tiếp, nàng cảm thấy xấu hổ nếu để công tước biết được mình đi lạc tới đây chỉ bụng réo lúc nửa đêm.

Maximilian nhướng mày chờ đợi đáp án, còn chưa kịp nghe Rosie trả lời cái bụng nhỏ của nàng lại tiếp tục biểu tình như thay cho lời giải thích tiếp theo của chủ nhân.

"..." Maximilian mở to mắt nhìn nàng, Rosie lởn vởn quanh lâu đài giữa đêm khuya chỉ vì cái lý do ngớ ngẩn này thôi sao?

Rosie ngượng chín mặt, thật là muốn tìm một cái hố để chui xuống cho bớt nhục quá!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play