Thiếu Gia Ốm Yếu Lại Đi Nhảy Disco

Chương 16+17+18


1 năm

trướctiếp

Lục Tứ vừa xuống đến tầng một liền ngửi thấy hương thơm từ trong bếp bay ra, hắn đi vào bếp thì thấy tên ngốc kia mặc tạp dề màu hồng, dè dặt bưng một bát mì lên đặt trên bàn.

Tống Dữ Tinh cũng thấy hắn, Lục Tứ đã thay một bộ đồ mặc ở nhà rộng rãi thoải mái, áo phông cộc tay màu xám với quần dài màu đen, khiến hắn trở nên trẻ trung hơn, cũng bớt đi mấy phần khí chất bén nhọn của hắn.

Nhưng mà mặt thì vẫn rất đen rất thúi.

Tống Dữ Tinh làm như không thấy cái biểu cảm thiếu đánh kia của Lục Tứ, vẫn cười ngại ngùng vô hại, "Anh xuống đúng lúc, em nấu cả cho anh nữa, ăn cùng em nhé."

Trên bàn ăn quả thực có hai bát mì sợi.

Lục Tứ liếc mắt nhìn hai bát mì một cái, không lên tiếng.

Tống Dữ Tinh cởi tạp dề ra, ý tứ không rõ nhìn hắn một cái rồi treo tạp dề lên chỗ cũ, tạp dề màu hồng, mặt ngoài còn có hình mấy quả dâu tây.

Cậu khen ngợi rất thật lòng: "Tạp dề này đẹp ghê."

"..." Lục Tứ cứng nhắc giải thích: "Dì giúp việc mua."

Người đàn ông manly như hắn làm sao có thể mặc cái loại tạp dề hoa hòe hoa sói như thế này được, nhưng mà nhìn tên nhóc này mặc thì thấy cũng rất hợp.

Như kiểu đây là nhà của cậu ta vậy. Một chút lạ lẫm cũng không thấy.

"Anh, anh mau ăn đi, còn đang nóng này."

Lại còn gọi chủ nhân là hắn đến ăn cơm, đúng là không khách khí.

Lục Tứ thầm nghĩ trong lòng, chân dài bước đến bàn ăn. Hắn nhìn hai bát mì, phía trên là rau cải xanh biếc, hai quả trứng mượt mà đầy đặn, còn có hành lá thái nhỏ, có vẻ cũng không tệ. Bát mì vẫn còn bốc hơi nóng, ngửi mùi rất thơm.

Lục tổng chưa ăn tối, bây giờ thấy rất đói, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không ăn đồ ăn do người lạ làm, không chừng bên trong lại có thuốc gì đấy.

Tống Dữ Tinh đã ngồi xuống ghế đối diện, hào hứng cầm đũa ăn mì, con ngươi nhạt màu sáng lấp lánh, "Oa không tệ chút nào!"

Cậu ngước nhìn người đàn ông vẫn đứng khoanh tay, hơi ngượng ngùng sờ chóp mũi, lúng túng nói: "Anh không ăn sao? Không đói bụng sao? Không thích ăn mì ạ? Anh nếm thử chút đi mà, ăn ngon lắm đó."

Lục Tứ: "Tôi không ăn hành."

"Xin lỗi, em không biết... Vậy để em gắp ra cho anh."

Lục Tứ đứng nguyên tại chỗ nhìn cậu cúi đầu, dùng đũa gắp từng miếng hành lá thái nhỏ trong bát hắn ra một cách rất nghiêm túc cho đến khi không còn lại hành nữa mới thôi.

"Được rồi, nhân lúc đang nóng, anh ăn đi."

Bát mì lại lần nữa được đẩy đến trước mặt hắn.

Lục Tứ yên lặng hai giây, cuối cùng vẫn kéo ghế ra ngồi xuống, nếm một miếng chắc cũng không sao.

"Mùi vị thế nào? Ăn ngon không anh?"

Lục Tứ liếc mắt nhìn tên nhóc đang mong đợi kia một cái, không nhanh không chậm nuốt mì vào bụng rồi để đũa xuống, thản nhiên nói một câu: "Bình thường thôi."

Tên nhóc cười ngại ngùng với hắn rồi tiếp tục cúi đầu ăn.

Lục Tứ trầm mặc nhìn người kia ăn rất ngon rất thỏa mãn, cứ như không phải đang ăn mì sợi thông thường mà là sơn hào hải vị, hắn vậy mà lại cầm đũa lên.

Dù sao thì tên nhóc nãy mới nãy còn giúp hắn lựa hết hành ra.

Nể mặt cậu, ăn mấy miếng cũng không sao.

Dù sao hắn cũng rất thân thiện.

Lục tổng đã được tiếp nhận giáo dục của con em nhà giàu từ bé, động tác ăn uống vô cùng cao quý ưu nhã nhưng tốc độ thì không hề chậm, chốc lát sau bát mì đã thấy đáy, hắn còn định bưng bát lên uống nốt nước dùng.

Nhưng hắn vẫn phải duy trì hình tượng của mình.

Hoàn toàn quên béng mất lúc nãy ai là người kiên quyết không ăn đồ ăn do người lạ làm.

Tống Dữ Tinh ăn cũng nhanh, từ nhỏ cậu đã vậy, còn hài lòng vươn vai, mắt híp lại đầy thỏa mãn.

Như một con mèo.

Trong đầu Lục Tứ bất thình lình xẹt qua ý nghĩ này, rồi bị hắn bóp nát rất vô tình.

Cắn người miệng mềm bắt người tay ngắn (*), Lục tổng cũng không bày ra bộ mặt thúi đối với người kia nữa.

(*): Ý là ăn của người ta thì nói năng, thái độ với người ta cũng mềm mỏng hơn.

Thần sắc hắn hòa hoãn đôi chút, lười biếng dựa vào lưng ghế, tay phải thờ ơ gõ gõ lên mặt bàn, đột nhiên hỏi: "Sao hai người kia lại gây chuyện với cậu?"

"Ừm, cái này..." Tống Dữ Tinh hơi xấu hổ, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Họ thấy em đẹp, thấy không vừa mắt, xem thường em, còn bảo em nghèo kiết xác, muốn dạy dỗ em, còn bắt em vào quán bar hầu rượu..."

"Em, em không muốn, nên chạy ra."

"Lục đại ca, nếu không gặp anh, em thật sự không biết nên làm gì."

Lục Tứ yên lặng không nói, đôi mắt hẹp dài bình tĩnh dò xét người thanh niên đang rũ đầu ở đối diện, trùng hợp là người kia cũng ngước lên nhìn hắn, đôi con ngươi màu hỗ phách ướt nhẹp.

Nhìn rất đáng thương.

Tống Dữ Tinh mặc quần áo ở nhà của hắn, cổ áo phông rộng rãi không biết lại trượt xuống từ lúc nào, để lộ bả vai thon gầy, trắng đến chói mắt dưới ánh đèn.

Phải rồi, so với cái cách xưng hô "Lục đại ca" này thì "anh" vẫn dễ nghe hơn nhiều.

Lục Tứ không hỏi thêm gì, cũng không nghi ngờ mức độ chân thật của lời Tống Dữ Tinh nói trong lòng, hắn dừng gõ bàn, chậm rãi đứng lên, trước khi đi còn phân phó rất tự nhiên: "Cậu dọn dẹp chút đi, nghỉ ngơi sớm, có chuyện gì đừng tìm tôi."

Tống Dữ Tinh sửng sốt một chút, sau đó gật đầu nói vâng.

Cậu nhìn bóng người đàn ông nhàn hạ đi lên tầng, vẻ đáng thương trong mắt dần dần rút đi, nắm đấm âm thầm siết chặt, cậu cắn răng chửi thề trong bụng.

Tên họ Lục này đúng là quá khó tiếp cận.

Nhưng mà cậu là người thích thử thách.

Lục Tứ, chúng ta cùng chờ xem.

Cuối cùng, Tống tiểu thiếu gia cam chịu số phận đi dọn dẹp bát đũa, sửa sang phòng bếp gọn gàng sạch sẽ.

Sau khi làm xong, cậu trở về phòng cho khách thì nhận được một cuộc điện thoại từ mẹ, dịu dàng hỏi cậu ở trường mới thế nào, ăn có ngon không, ở đã quen chưa, có kết bạn được không, chân còn đau không, phải chú ý thân thể, nếu như bị bệnh thì không được cố chịu đựng...

Cha ở bên cạnh cũng lên tiếng phụ họa.

Tống Dữ Tinh ngả người nằm trong căn phòng xa lạ, kiên nhẫn đáp lời cha mẹ, "Con vẫn ổn, cha mẹ không cần lo... Vâng ạ, hai người cũng phải tự chăm sóc bản thân kỹ lưỡng."

Mười phút sau cậu mới cúp điện thoại.

Đến bây giờ cậu vẫn chưa quen hẳn với sự quan tâm của người nhà.

Nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà trong chốc lát, cậu đưa tay tắt đèn, không gian xung quanh nháy mắt trở nên mờ tối, chỉ còn ánh đèn nhu hòa tỏa ra từ chỗ đầu giường.

Trong đêm tối, khu biệt thự rất yên tĩnh.

Lục Tứ không còn nghe thấy tiếng gõ cửa làm người phiền não kia nữa, hắn ngồi trong thư phòng xử lý công việc một hồi, lại xem điện thoại rồi về phòng nghỉ ngơi. Mà ở phòng cho khách, Tống Dữ Tinh không thể ngủ ngon, nửa đêm canh ba, cậu mơ màng ngủ, đầu như muốn căng ra, mơ hồ đau nhức, thân thể cũng bắt đầu nóng lên, tứ chi vô lực.

Cậu sốt.

Nguyên nhân đại khái là do chai nước đá Lục Tứ xối lên người cậu kia.

Nắng sớm nhạt nhòa.

Hôm nay vẫn là ngày đi làm, Lục Tứ dậy tương đối sớm. Sau khi đánh răng rửa mặt rồi ra khỏi phòng, hắn không tự chủ được mà nhìn qua phía phòng cho khách, cửa vẫn đóng chặt, có lẽ vị khách này dậy muộn hơn chủ nhân của ngôi nhà.

Oreo cũng vẫn đang ngủ say sưa trong ổ của nó, bốn chân giang ra, tư thế rất diêm dúa.

Thím giúp việc tới sớm, lúc này đang bận rộn trong bếp, phòng bếp kiểu nửa kín nửa hở, Lục Tứ nhìn thoáng qua đã thấy thím đang mặc cái tạp dề màu hồng đó.

Trong đầu hắn không khỏi hiện lên hình ảnh tối qua, thanh niên cũng mặc cái tạp dề màu hồng...

"Lục tiên sinh, chào buổi sáng."

Thím giúp việc chào hỏi khiến hình ảnh trong đầu hắn tắt ngấm, hắn nhíu mày một cái, ảo não vì không hiểu sao mình lại nghĩ đến những thứ như thế.

"Thím Vương, chào buổi sáng."

Thím Vương là giúp việc, chừng bốn mươi tuổi, rất hiền lành, tay nghề nấu ăn rất tốt, bất kể là đồ Trung hay đồ Tây thím đều rất giỏi.

"Lục tiên sinh, bây giờ cậu đi chạy bộ sao?"

"Vâng."

Lục Tứ tiếp tục đi ra ngoài, hắn mặc quần áo thể thao màu xám tro, đeo tai nghe bluetooth, phối hợp với vóc người cao gầy và tướng mạo anh tuấn, nhìn tràn ngập sức sống thanh xuân, thuộc loại hình giáo thảo của trường đại học.

Mới vừa đi tới cửa, đột nhiên nghĩ ra cái gì, hắn lại quay vào, nói với thím giúp việc vẫn đang ở trong bếp: "Phải rồi thím Vương, hôm nay làm thêm một phần đồ ăn sáng."

Thím Vương hơi ngạc nhiên, "Có khách sao?"

Lục Tứ vâng một tiếng rồi đi ra.

Hắn có thói quen chạy bộ buổi sáng, nếu có thời gian sẽ đến phòng tập gym, đối với vị Lục tổng trẻ tuổi này, quản lý vóc dáng rất quan trọng, hắn cũng không muốn sau này sẽ trở thành một doanh nhanh đầu hói bụng bia.

Chạy bên ngoài hơn nửa giờ Lục Tứ mới về, những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy xuống theo đường cong gương mặt ưu việt, hắn cầm khăn lông tùy ý lau lau, đồng thời quét mắt nhìn trong phòng một vòng.

Thím Vương vừa bày bữa sáng lên bàn ăn vừa nói: "Lục tiên sinh cậu về rồi, chuẩn bị ăn sáng thôi, còn có vị khách kia, cần phải đánh thức không?"

Lục Tứ không khỏi nhíu mày một cái, tên nhóc kia sao còn chưa dậy? Xem chỗ này là nhà cậu ta phải không?

"Để cháu lên xem một chút."

Hắn bước nhanh lên tầng hai, đưa tay gõ cửa phòng cho khách, tốc độ có hơi nhanh, tâm tình của hắn lúc này không hề tốt, "Tống..." Tống cái gì nhỉ?

"Dậy mau!"

"Đừng để tôi vào ném cậu ra."

Bên trong không có chút động tĩnh nào.

Lục Tứ không nhịn được gõ thêm vài cái, sự kiên nhẫn đã hao bằng sạch, cửa không khóa trái, hắn trực tiếp đẩy ra, liếc mắt đã thấy người nằm trên giường.

Thanh niên đưa lưng về phía cửa, cũng không đắp chăn, từ góc độ của hắn có thể thấy rõ tấm lưng thon gầy, thân thể co ro của cậu.

Lục Tứ tư thái buông lỏng dựa vào khung cửa, khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống bóng lưng như sắp cuộn tròn kia, "Ngủ trong nhà người khác đúng là ngon ghê..."

"Vẫn còn ngủ à, dậy mau!"

Người trên giường không có phản ứng gì.

Người đàn ông đi tới phía bên kia giường, lúc này hắn mới nhìn thấy, thanh niên nhắm chặt hai mắt, sắc mặt đỏ ứng có chút không tự nhiên, đôi môi tái nhợt khô khốc, không có sắc máu. Hàng lông mày thanh tú hơi nhíu lại, trên trán có một tầng mồ hôi, mấy sợi tóc xốc xếch cũng bị ướt, dính sát da cậu. Tống Dữ Tinh cuộn người thành như vậy, nhìn có vẻ yếu đuối vô lực.

Lục Tứ còn định nói gì đó nhưng dừng lại.

Bộ dáng này... Tám phần là bị sốt.

Hắn cúi người xuống, đưa tay áp vào trán Tống Dữ Tinh thì thấy nhiệt độ cơ thể cậu không hề bình thường, hắn nhíu mày, lại sờ má và cánh tay cậu, đều nóng hổi như vậy.

Lục Tứ thu tay về, biểu cảm trên mặt vô cùng xuất sắc.

"Quả nhiên là Phiền Toái Tinh!" Hắn gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, ánh mắt thâm trầm vô cùng bất thiện nhìn chằm chằm thanh niên trên giường như là sắp đánh cậu đến nơi.

Tối qua ăn vạ còn chưa đủ, sáng nay lại tiếp tục.

Thân thể tên nhóc này sao lại yểu điệu như vậy.

Dường như cảm nhận được tầm mắt từ trên đỉnh đầu, Tống Dữ Tinh mơ mơ màng màng mở mắt, đầu óc choáng váng đau nhức, cậu khó chịu hừ hừ hai tiếng, thấp giọng nói mê, "Khó chịu..."

Bộ dạng này không giống giả vờ.

Nhìn cậu như thế, người đàn ông ác liệt nhíu mày chặt hơn, tối qua không nên mang cái tên này về, đúng là tự gây phiền phức cho mình.

Người kia đang co rúc trên giường lại hừ hừ, "Ưm..."

Cuối cùng Lục Tứ vẫn thỏa hiệp, mặc dù hắn không thích xen vào việc của người khác nhưng cũng không máu lạnh đến mức mặc kệ người bị bệnh, huống chi tên nhóc này vẫn đang ở trong nhà hắn.

Hắn ngồi xổm cạnh mép giường, bình thản mở miệng: "Có đi được không?"

"Không biết..."

Dưới ánh nhìn soi mói của người đàn ông, Tống Dữ Tinh chống tay xuống đệm, khó nhọc ngồi dậy, đi dép vào rồi đứng lên, nghiêng ngả đi ra ngoài.

Lục Tứ chậm rãi đi phía sau cậu, hoàn toàn không có ý định trợ giúp.

Tống Dữ Tinh nghĩ nghĩ, cậu đã như vậy rồi, đi cũng không vững, vậy mà cái tên Lục đầu sỏ này còn có thể khoanh tay đứng nhìn, mẹ nó chứ một chút đồng tình cũng không có!

Cậu tiếp tục bám tường, bước đi khó khăn.

Liếc thấy hắn cách mình không xa, Tống Dữ Tinh nghĩ một chút, nếu bây giờ cậu ngã, bằng thân thủ của Lục Tứ, tám phần là có thể đỡ được cậu.

Hai giây sau, Tống Dữ Tinh suy yếu nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn ngã về phía Lục Tứ, vị trí cực kỳ chuẩn xác.

Động tác của Lục Tứ rất nhanh chóng.

Nhanh chong lui về phía sau hai bước.

Cùng lúc đó, thanh niên cũng ngã bịch xuống sàn nhà cạnh hắn.

Tống Dữ Tinh: "..."

Mịa, để cho thân thể vốn đã không khỏe mạnh gặp tai nạn liên tiếp.

Hình như cậu đánh giá cao lương tâm của Lục Tứ rồi.

Tên chó má này căn bản không hề có lương tâm!

Thôi, liều đi.

Lục Tứ bình tĩnh đứng đó, đánh giá thanh niên đang té xỉu trên sàn nhà, trong lòng chửi một tiếng.

Hình ảnh này như là đã từng nhìn thấy rồi.

Đúng là mai khai nhị độ (*)!

(*) Điển cố, khi mùa xuân đến thì hoa mai sẽ nở, ý là chờ thời cơ đến thì sử dụng.

Lại ăn vạ.

Thôi được rồi, nhỡ bị sốt thành ngốc luôn thì hắn không phụ trách nổi.

Lục Tứ cảm thấy bây giờ mình rất oan khuất, đành cam chịu mà ôm ngang Tống Dữ Tinh lên, không nhanh không chậm đi xuống cầu thang.

Nhiệt độ của người trong ngực rất cao, như cái túi sưởi, xem ra bệnh nặng thật.

Thím Vương dưới tầng thấy hình ảnh kỳ quái này, mắt nhìn thẳng tắp vào họ, Lục tiên sinh sao lại ôm một cậu con trai trong ngực vậy, đây là khách mà cậu ấy nói sao, quá thân mật rồi.

Ăn sáng còn phải ôm xuống như vậy.

Ầy, người trẻ tuổi bây giờ thật là...

Lục Tứ vững vàng ôm Tống Dữ Tinh xuống tầng một.

Trước ánh mắt kinh ngạc và biểu cảm phức tạp của thím Vương, hắn mặt không đổi sắc nói: "Thím Vương, trước hết không ăn sáng, cậu ta sốt, cháu đưa cậu ta đi bệnh viện."

Thím Vương sửng sốt một chốc mới đáp, đợi đến khi tới gần hơn thì thím mới phát hiện người trẻ tuổi mà Lục tiên sinh ôm trong ngực đang khó chịu nhắm chặt hai mắt, gò má đỏ ửng không giống bình thường, môi trắng bệch.

Nhưng mấy cái này cũng không che giấu được tướng mạo xuất chúng của cậu.

"Vậy hai người đi nhanh đi."

Thím Vương đứng tại chỗ, vẫn có chút không phản ứng kịp, thẳng tắp nhìn Lục tiên sinh ôm người đi ra ngoài, không khỏi chột dạ đưa tay lên sờ mũi.

Hóa ra là vì bị bệnh nên mới phải ôm như vậy, mới nãy thím còn hiểu lầm quan hệ của bọn họ.

Nhưng mà ôm một người con trai thì cũng thật kỳ quái.

May mà Lục tổng mọi ngày đều chăm chỉ rèn luyện, nếu không khi ôm một người đàn ông nặng gần 60kg thì sẽ không chịu nổi, mà hắn bây giờ không đỏ mặt không thở dốc, hết sức ung dung.

Tống Dữ Tinh đã gần hôn mê, mơ mơ màng màng cảm nhận được người đàn ông đang ôm mình rất đáng tin, đầu theo bản năng cọ vào lồng ngực ấm áp của hắn một cái, miệng phát ra âm thanh rên rỉ khó chịu.

Trước kia khi bị bệnh, chỉ có mình cậu.

Chỉ có thể tự chăm sóc bản thân.

Lục Tứ lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện gần đó.

Lấy số, khám bác sĩ, tiêm, lấy thuốc.

Lục Tứ cảm thấy mình giống như một người cha già.

Người kia còn là một người lạ mới quen chưa đầy một ngày.

"Lục tổng, Tống tổng đã tới công ty, ngài vẫn đang trên đường sao? Khi nào ngài đến?"

"Khoảng nửa giờ nữa, để cậu ta chờ chút."

Lục Tứ dặn dò trợ lý mấy câu trong điện thoại rồi cúp máy, hắn nghiêng đầu nhìn cậu trai ngồi bên cạnh, giọng điệu cứng rắn lạnh lùng: "Mình có thể trở về được ư?"

Cũng vì tên nhóc này, làm chậm trễ thời gian làm việc của hắn.

Tiêm và uống thuốc xong, trạng thái của Tống Dữ Tinh tốt hơn chút, cậu cúi đầu, rũ mi mắt, giọng khàn khàn yếu ớt: "Xin lỗi anh, tại em làm anh đi làm muộn, tiền khám bệnh em sẽ trả lại cho anh."

"Cảm ơn anh đã đưa em đến bệnh viện, còn đi khám cùng em, anh có việc thì cứ về trước đi, không cần lo cho em đâu."

Ông đây lo cho cậu lúc nào, Lục Tứ nghĩ trong đầu.

Lại bày ra cái bộ dạng đáng thương này với hắn.

"Không cần cảm ơn, tiền cũng không cần trả lại, đừng gây phiền phức cho tôi nữa là được." Giọng hắn trước sau vẫn lạnh lùng như thế, còn có chút phiền não, hắn không nhìn Tống Dữ Tinh một cái, đứng dậy sải bước ra ngoài.

Tống Dữ Tinh yên lặng nhìn bóng Lục Tứ rời đi và biến mất ở khúc quanh, cậu không có sức đuổi theo, bây giờ ngay cả mắng người cậu cũng không làm nổi.

Mịa, khó chịu thật.

Bây giờ cứ chậm rãi đi về đã.

Trong bệnh viện đầy mùi thuốc sát trùng, thanh niên ngồi trên ghế dài ở hành lang, an tĩnh nhắm mắt lại, lông mi dài cong như cánh bướm khẽ run rẩy.

Luôn có người đi ngang qua đưa mắt về phía cậu.

Hai y tá trẻ tuổi đứng cách đó không xa, kéo tay nhau kích động thấp giọng rủ rỉ, ánh mắt của hai người cùng hướng về một phía, chính là Tống Dữ Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Tiểu ca ca kia dáng dấp thật là đẹp, so với minh tinh trên tivi cũng được nữa! Cái kiểu mà mỹ nhân ốm yếu an tĩnh ấy!"

"Đúng đúng, hay là đến xin Wechat nhỉ?"

"A a tôi không dám..."

"Sợ gì, tôi đi cùng cô."

Hai cô gái nhao nhao muốn thử, nhưng mà còn chưa bước ra khỏi chỗ liền thấy chỗ khúc quanh đối diện có một người đàn ông đi tới, hắn mặc quần áo thể thao, thân cao chân dài, tướng mạo anh tuấn phi phám, có lẽ cao đến hơn mét tám.

Hai người nhìn đến ngây ngẩn.

Lại một đại soái ca đi tới!

Sau đó, các cô liền thấy đại soái ca trực tiếp đi tới bên cạnh tiểu ca ca kia, khoanh tay, từ trên cao nhìn xuống cậu, mặt không đổi sắc mở miệng: "Đứng dậy, tôi đưa cậu về."

Tiểu ca ca mở mắt ra, kinh ngạc nhìn về phía đại soái ca, ánh mắt lập tức sáng lên, khóe miệng tái nhợt nâng lên thành một nụ cười vừa vui sướng lại ngượng ngùng, "Em nghĩ là anh đi rồi chứ."

"Nhanh lên chút đi." Đại soái ca tích chữ như vàng, nói ra mấy chữ rồi xoay người đi, cũng không có ý định giúp đỡ bệnh nhân.

Tiểu ca ca lập tức đứng dậy đi theo sau hắn.

Hai người một thấp một cao một to một nhỏ, nhìn đẹp đôi một cách kỳ diệu.

Hai y tá đang chuẩn bị đến xin Wechat lăng lăng nhìn theo bọn họ rồi kích động nhỏ giọng thét chói tai, quá bổ mắt rồi! Quá đẹp đôi rồi!

Lục Tứ cũng hơi ảo não, mới vừa đi tới cửa bệnh viện, hắn lại thần xui quỷ khiến mà quay trở lại, trong đầu toàn là hình ảnh thanh niên ốm yếu nhưng không nhờ mình giúp đỡ.

Thôi được rồi, coi như là một ngày làm việc tốt đi.

Sợ rằng việc tốt cả đời hắn làm đều tập trung trong hai ngày này.

Trên xe, người đàn ông vừa cài dây an toàn vừa hỏi người thanh niên bên cạnh, "Địa chỉ."

Ý tứ trong câu này, hiển nhiên là không định đưa cậu về nhà mình nữa, trong mắt Tống Dữ Tinh đảo qua bộ đồ không phải của mình đang trên người mình, quần áo của cậu vẫn còn ở nhà Lục Tứ.

Nghĩ một lát, cậu nắm hai tay đặt trên đùi, trả lời: "Khu đông đại học Bắc Thành." Dừng một chút, cậu rũ mắt, nhỏ giọng bổ sung: "Xin lỗi anh, em lại làm trễ nải thời gian của anh."

Nghe lời này, trong mắt Lục Tứ thoáng qua vẻ kinh ngạc, hắn liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Tuy bộ dáng của cậu bây giờ có chút bất an và nhút nhát nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến ngũ quan xinh đẹp trẻ trung của cậu.

Vốn hắn còn cho là người này là học sinh cao trung, có lẽ còn bỏ học, không nghĩ đến cậu là sinh viên đại học, hơn nữa còn là đại học Bắc Thành, trường cũ của hắn.

Nói như vậy, tên nhóc này là đàn em của hắn.

Mặc dù không biết kém hắn bao nhiêu khóa.

Lục Tứ đang suy nghĩ, bên tai lại truyền tới âm thanh yếu ớt của thanh niên: "Anh, anh có thấy em rất phiền phức không?"

Tống Dữ Tinh dè dặt nhìn về phía người đàn ông bên cạnh.

Lục Tứ không trả lời, trầm mặc lái xe.

Không khí trong xe rất an tĩnh, thân thể Tống Dữ Tinh còn chưa thoải mái, cũng không có ý định khơi gợi đề tài, Lục tổng cao cao tại thượng cũng lười mở miệng nói chuyện cùng người không quan trọng.

Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ không gian yên lặng, Tống Dữ Tinh luống cuống lấy điện thoại từ trong túi ra, không chút lưu tình cúp máy.

Hai giây sau, điện thoại của cậu lại đổ chuông.

Tống Dữ Tinh thầm cắn răng, dè dặt hỏi: "Anh, em nghe điện thoại được không?"

Lục Tứ: "Tùy cậu."

Tống Dữ Tinh vừa nghe điện thoại, bên kia liền truyền tới âm thanh lo lắng của Hàn Dã: "Tinh ca, sao cậu còn chưa về, sẽ không thật sự xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ cậu vẫn còn ở nhà Lục Tứ ư? Hai người đã làm gì! Tinh ca, cậu phải chú ý an toàn, bảo vệ bản thân thật tốt! Tinh ca!"

Khóe miệng Tống Dữ Tinh co rút rất nhẹ, "Không sao, tôi đang trên đường về trường."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp