Lục Nhiên rũ mắt nhìn, ánh mắt rất chuyên chú không chớp mắt.
Cậu dường như có thể nghĩ đến bộ dáng lúc Dụ Hạ viết tờ giấy.
Cô dựa vào bàn, tóc đuôi ngựa rũ trên vai, cầm bút nghiêm túc viết số điện thoại và họ tên của mình.
Dụ Hạ có cơ thể nhỏ nhắn, nhưng làm việc gì cũng rất kiên trì.
Sau một lúc lâu, khoé miệng Lục Nhiên khẽ nhướng lên.
Lục Nhiên lưu số di động của Dụ Hạ.
Khi thêm tên, cậu dừng lại vài giây.
Một lát sau, Lục Nhiên dùng ngón tay thon dài ấn bàn phím, nhập mấy chữ.
"Lớp trưởng nhỏ."
Lục Nhiên nhớ tới lời nói của Dụ Hạ, vì vậy đã gửi một tin nhắn cho cô.
"Lớp trưởng nhỏ, tôi về đến nhà rồi."
Qua vài phút, Dụ Hạ trả lời.
"Ừm."
Lục Nhiên vẫn luôn chú ý tin nhắn trên di động.
Một lát sau, màn hình di động lại sáng lên.
Lục Nhiên cúi đầu nhìn lại, là Dụ Hạ gửi.
"Cậu uống thuốc cảm chưa? Còn nữa, phải nhớ uống nhiều nước."
Lục Nhiên nghiêm túc nhìn, trầm thấp cười.
Cậu giơ tay gõ mấy chữ: "Đều nghe cậu."
Lục Nhiên đang định đứng dậy thì di động rung lên vài cái. Lục Nhiên liếc nhìn thông tin người gọi hiển thị trên di động, là của Bùi Khanh.
Cậu một lần nữa ngồi xuống ghế sô pha, một tay cầm di động, một tay tùy tiện đặt trên ghế sô pha, cả người không chút để ý dựa vào đó.
"Chuyện gì?"
Giọng nói của Bùi Khanh có chút nôn nóng: "Lục Nhiên, cô Thẩm nói lần này con thi tháng rất kém."
Thành tích của Lục Nhiên luôn rất tốt, đây là lần đầu tiên bà nhận được điện thoại của chủ nhiệm, nói lần này Lục Nhiên thụt lùi rất nhiều trong kỳ thi tháng, hỏi bà có biết nguyên nhân vì sao không.
Bà lập tức lo lắng, vội vàng làm xong công việc rồi gọi điện về.
Lục Nhiên xuỳ cười một tiếng, quay đầu sang một bên, biểu tình nhàn nhạt.
Thấy Lục Nhiên không trả lời, giọng nói Bùi Khanh có chút nặng nề: "Mẹ đang hỏi con đó, sao con không trả lời?"
Lục Nhiên châm chọc nói: "Bây giờ bà mới nghĩ đến phải quan tâm tôi?"
Bùi Khanh ngẩn ra vài giây, ngay sau đó trầm mặc.
Khi Lục Nhiên còn nhỏ, bà và ba Lục đều bận rộn với công việc kinh doanh, rất ít quan tâm đến cậu.
Chờ đến khi bà ý thức được điều này thì mối quan hệ giữa Lục Nhiên và bọn họ đã xa cách, tình cảm rất đạm mạc(*).
(*) Lạnh nhạt, lãnh đạm.
Bà cũng muốn đền bù, nhưng đã muộn rồi.
Trong điện thoại là yên tĩnh trầm mặc.
Lục Nhiên giật giật khóe miệng, có chút trào phúng.
Cậu liếc nhìn mặt bàn, bỗng nhiên đứng dậy cúi người về phía trước, lướt qua mặt bàn, cầm lấy tờ giấy trên bàn.
Ngón tay Lục Nhiên cầm tờ giấy, ánh mắt đảo qua bên trên, híp mắt.
Bên trên là chữ viết thanh tú của Dụ Hạ.
Khoé miệng Lục Nhiên bất giác cong lên.
Lúc này, trong điện thoại vang lên giọng nói của Bùi Khanh, ngữ khí của bà có chút dịu đi: "A Nhiên, khi còn nhỏ là chúng ta không đúng."
"Con không nghe mẹ nói cũng không sao, nhưng bây giờ con ngồi cùng bàn với Dụ Hạ, quan hệ với con bé không nên quá cứng nhắc."
Bùi Khanh tiếp tục nói: "Thành tích Dụ Hạ tốt, tính tình cũng tốt, nếu con không biết thì hãy hỏi con bé nhiều hơn, con bé sẽ giúp con."
Lục Nhiên yên lặng nghe, cậu đáp lại một câu: "Đây là chuyện của tôi." Sau đó cậu cúp điện thoại.
......
Chiều thứ hai.
Chuông vào học vang lên, hai tiết cuối cùng là tiết tự học. Mới vừa thi tháng xong, mọi người đều làm lại những câu sai, trong lớp thỉnh thoảng vang lên tiếng thảo luận.
Dụ Hạ đã sớm sửa lại những câu mình đã sai.
Cô nhớ tới những gì chủ nhiệm đã nói lúc trước.
"Thành tích của Lục Nhiên lùi rất nhiều, có thời gian thì em giúp em ấy nhiều chút. Có thể lặp lại những câu hỏi mà em ấy không biết."
Dụ Hạ suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn Lục Nhiên: "Cậu lấy tất cả bài thi tháng ra đây đi."
Cô phải xem Lục Nhiên học yếu những môn nào trước, sau đó mới quyết định cách phân tích.
Một tay Lục Nhiên không di chuyển, vẫn lười biếng đặt trên lưng ghế. Một tay khác lấy từ trong ngăn kéo ra mấy tờ bài thi, đặt trên bàn Dụ Hạ.
Dụ Hạ cầm lấy bài thi, cúi đầu nhìn kỹ. Càng nhìn xuống, mày cô càng nhăn chặt hơn.
Giáo viên đã phân tích những bài thi này. Nhưng đáp án sai vẫn còn ở trên, không có bất kỳ dấu vết sửa chữa nào.
Dụ Hạ nhẹ giọng hỏi: "Lúc giáo viên giảng bài thi cậu không nghe sao?"
Lục Nhiên nhướng mày.
Sau khi những bài thi này được phát ra, cậu ngoại trừ lúc đầu nhìn điểm một cái, đến khi chắc chắn mình kiểm tra kém, liền trực tiếp nhét vào trong ngăn kéo, đến nhìn cũng lười nhìn lại.
Lục Nhiên chậm rãi mở miệng: "Bọn họ giảng tôi nghe không hiểu."
Cậu nhìn chằm chằm Dụ Hạ, ý vị thâm trường nói: "Cho nên mới cần lớp trưởng nhỏ dạy đó."
Dụ Hạ yên lặng thở dài một hơi, cúi đầu tiếp tục xem bài thi.
Lục Nhiên môn nào cũng kiểm tra không tốt, ngay cả hoá lý ngày thường luôn luôn đạt điểm tối đa, Lục Nhiên cũng chỉ miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn.
Dụ Hạ mím môi, rút bài thi vật lý ra, trải lên bàn: "Tớ phân tích bài thi vật lý cho cậu trước."
Cô nói vài câu, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, mới phát hiện Lục Nhiên ngồi có chút xa.
Dụ Hạ nghĩ về điều đó, ngồi như vậy Lục Nhiên có thể không thấy rõ bài ghi của cô.
Cô rất tự nhiên nói: "Lục Nhiên, cậu ngồi xích lại đây một chút."
Lục Nhiên sửng sốt vài giây, khóe miệng hơi nhếch lên, cười như không cười: "Cậu chắc chắn?"
Dụ Hạ không ý thức được những lời này có gì không đúng, cô thấy Lục Nhiên không nhúc nhích, liền thúc giục: "Cậu nhanh lên đi."
Lục Nhiên chậm rãi ồ một tiếng.
Cậu đứng lên, kéo ghế dựa bằng một tay.
Lục Nhiên ngồi trở lại ghế dựa, khoảng cách giữa cậu và Dụ Hạ tức khắc trở nên gần hơn nhiều.
Lục Nhiên cúi người, đặt khuỷu tay lên đầu gối, cậu tới gần Dụ Hạ, ngữ điệu chậm rãi kéo dài.
"Như vậy đủ gần chưa? Lớp trưởng nhỏ."
Giọng nói của cậu có chút khàn, mang theo một ý cười không dễ phát hiện.
Sự chú ý của Dụ Hạ đặt vào việc giảng bài cho Lục Nhiên, nên cô không phát hiện những lời Lục Nhiên nói có chút kỳ quái.
Thấy Lục Nhiên ngồi xong, Dụ Hạ thu hồi tầm mắt tiếp tục bắt đầu giảng bài.
Giọng nói mềm nhẹ của Dụ Hạ vang lên: "Cậu xem, bài này khúc đầu cậu đều làm đúng, chỉ có bước cuối cùng là sai, sau này phải cẩn thận một chút."
"Còn nữa đề này......"
Giọng nói của cô thong thả mềm mại, rất kiên nhẫn.
Tay Lục Nhiên chống đầu, đầu hơi nghiêng, nhìn chằm chằm Dụ Hạ không chớp mắt.
Dụ Hạ nói cái gì cậu cũng không nghe rõ, chỉ tùy ý ừ một tiếng, ngay cả bài thi cũng chưa nhìn qua.
Vẫn luôn dừng trên người Dụ Hạ.
Dụ Hạ nói rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn chăm chú vào bài thi. Khi nói chuyện, giọng nói nhẹ nhàng.