Lục Nhiên hạ giọng, chậm rãi nói: "Nhiều sữa chua như vậy, hình như tôi sẽ không uống hết được."
Ngữ khí của cậu như đang trêu chọc một con mèo con.
Dụ Hạ cúi đầu nhìn sữa chua, nói cho cậu quyết định của mình: "Tớ sẽ uống cùng cậu."
Lục Nhiên cong môi cười: "Được thôi."
Dụ Hạ nhẹ nhàng xé mở nắp sữa chua, cầm lấy ống hút bỏ vào rồi đưa cho Lục Nhiên.
Lục Nhiên nhận sữa chua, rút ống hút ra đặt sang một bên, tùy ý uống một ngụm.
"Lần trước cho cậu uống vị dâu tây." Dụ Hạ cầm lấy một ly sữa chua khác nói: "Vị táo đỏ cũng rất ngon."
Lục Nhiên không chút để ý ừ một tiếng, ánh mắt cậu vẫn luôn ở trên người Dụ Hạ.
"Cậu nói đúng, hương vị lần này cũng rất ngọt."
Dụ Hạ nhẹ nhàng cười: "Phải không?"
"......"
Một lát sau.
Một đám nam sinh ôm bóng rổ đi vào siêu thị. Mấy người này đều là lớp 6, mới vừa đánh bóng xong liền tới nơi này mua chút đồ lạnh.
Mạnh Tử Thành phát hiện đầu tiên: "Đợi chút, các cậu mau xem."
Đái Trì và Đổng Gia Hòa dừng bước, Mạnh Tử Thành chỉ vào cách đó không xa: "Nhiên ca cũng ở đây."
Nam sinh lớp 6 quay đầu lại nhìn, thấy Nhiên ca ngồi trên băng ghế trong siêu thị, đối diện là lớp trưởng nhỏ.
Hai người bọn họ ngồi ở đó, uống sữa chua......một lọ rồi đến một lọ.
Này có phải có chút không quá bình thường sao?
Mạnh Tử Thành thề, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cậu nhìn thấy Lục Nhiên uống sữa chua.
"Tớ nói vì sao không đánh bóng rổ nữa." Đổng Gia Hòa cười nói: "Hoá ra là ở đây hẹn hò."
Đái Trì: "Đừng nhìn nữa, bị Nhiên ca phát hiện bây giờ."
Mạnh Tử Thành: "Đúng đúng đúng, đừng chậm trễ Nhiên ca theo đuổi lớp trưởng nhỏ."
......
Thứ sáu.
Chuông vào học vang lên, học sinh trên hành lang tản ra trở về phòng học.
Hành lang trống trải không người, trường học dần dần an tĩnh.
Tay Lục Nhiên đút trong túi quần, chậm rãi đi đến phòng học.
Lục Nhiên đi đến cửa sau phòng học, tiếng giáo viên giảng bài truyền ra từ bên trong xuyên qua cửa.
Lúc này, di động trong túi Lục Nhiên đột nhiên rung lên.
Lục Nhiên ngừng bước, không đẩy cửa ra, trực tiếp đứng ngoài cửa nghe điện thoại.
"Alo." Lục Nhiên không chút để ý mở miệng.
Đầu kia di động truyền đến âm thanh vội vàng: "A Nhiên, tớ bị một đám côn đồ chặn đường rồi!"
Ngữ khí của nam sinh kia mang theo kinh hoảng.
Biểu tình tản mạn(*) của Lục Nhiên nháy mắt biến mất, giọng nói cậu trầm xuống: "Cậu ở đâu?"
(*) Tính từ Ở tình trạng rời rạc, không có sự liên hệ với nhau, không tập trung. Trình bày tản mạn, thiếu tập trung. Những ý nghĩ tản mạn, không đâu vào đâu.
Cửa sau phòng học không bị đẩy ra, Lục Nhiên cũng không tiến vào, lập tức nhanh chóng rời khỏi trường học.
Đáy mắt cậu tối sầm, trên mặt mang theo tia phẫn nộ.
Người gọi điện thoại tới chính là Tưởng Tuân bạn từ nhỏ của Lục Nhiên.
Người nhà Lục Nhiên quanh năm lo việc kinh doanh ở nước ngoài. Toàn bộ thời thơ ấu của Lục Nhiên gần như không có sự đồng hành của cha mẹ.
Lục Nhiên khi còn nhỏ là hàng xóm của Tưởng Tuân, thời gian cậu ở chung với Tưởng Tuân còn nhiều hơn so với người nhà.
Tính tình Tưởng Tuân mềm, cũng ít nói. Từ nhỏ khi bị người khác khi dễ, Lục Nhiên đều sẽ bảo vệ cậu ấy.
Bây giờ trưởng thành cũng không ngoại lệ.
Lục Nhiên ra khỏi cổng trường, trực tiếp đi thẳng đến địa điểm Tưởng Tuân nói cho cậu.
Lục Nhiên tới ngõ nhỏ, ném đồng phục sang một bên, sải bước về phía trước.
Lục Nhiên nắm lấy cổ áo của một trong những tên côn đồ trong đó, kéo một phát.
Người nọ mất cân bằng ngay lập tức ngã trên mặt đất.
Trong quá trình đánh nhau, di động của Lục Nhiên tuột ra khỏi túi đập mạnh xuống đất, màn hình di động tối đen.
Lục Nhiên không để ý, kéo Tưởng Tuân từ trong góc ra.
Những người đó thấy Lục Nhiên như này, cũng không dám đánh tiếp, thối lui sang một bên.
Lúc này Lục Nhiên mới phát hiện di động rơi trên mặt đất.
Cậu nhét điện thoại trở lại vào túi, xách đồng phục lên.
Cậu quay đầu lại nhìn thoáng qua Tưởng Tuân, mím môi mỏng, mặt không đổi sắc: "Chúng ta đi."
Đám người chia ra một làn đường chính giữa, để Lục Nhiên và Tưởng Tuân đi qua.
Lục Nhiên đi thẳng ra khỏi hẻm nhỏ.
......
Buổi chiều, ánh mặt trời có chút chói mắt, ngoài cửa sổ còn có tiếng ve kêu râm ran, không hiểu sao khiến người ta cảm thấy phiền muộn.
Dụ Hạ nhìn thoáng qua ghế trống bên cạnh, trong lòng có chút nặng trĩu.
Hôm nay, Lục Nhiên vẫn luôn không tới.
Đã là buổi chiều.
Vị trí bên cạnh vẫn trống không.
Không biết vì sao, Dụ Hạ cảm thấy có chút bất án.
Bài thi đặt trên bàn, cô nhẩm công thức trong lòng, viết các bước giải đề trên giấy.
Tuy nhiên, tốc độ làm bài vẫn chậm lại đôi chút.
Ngay cả khi Lâm Chi Ngôn nói chuyện với cô, cô cũng hơi lơ đãng.
Dụ Hạ lắc đầu, cố gắng trấn tĩnh lại.
Cô nhìn lại bài thi, mắt cụp xuống.
Dụ Hạ ngồi ở chỗ đó, ngòi bút chậm rãi xẹt qua vở.
Lúc này, Thẩm Ức Bình đi vào phòng học, cô đi đến bàn Dụ Hạ, cau mày hỏi: "Lục Nhiên đâu? Cả một buổi sáng em ấy đều không tới sao?"
Dụ Hạ nhìn thoáng qua chỗ trống bên cạnh, khẽ dạ một tiếng.
Một tia lo lắng hiện lên giữa lông mày của Thẩm Ức Bình: "Vừa rồi cô gọi điện thoại cho Lục Nhiên, số của em ấy không có."
Vào khai giảng, mỗi người trong lớp đều điền tờ thông tin liên lạc. Lục Nhiên cũng điền, nhưng cô không nghĩ tới dãy số này lại không có.
Bây giờ cũng không có cách để liên hệ.
Dụ Hạ giương mắt nhìn về phía Thẩm Ức Bình.
Thẩm Ức Bình nói tiếp: "Cô cũng đã liên hệ cho cha mẹ của em ấy, nhưng điện thoại vẫn luôn không liên lạc được."
Cô nhìn Dụ Hạ một cái: "Em có biện pháp liên hệ với em ấy không?"