Từ sau khi được Giai Tuệ mở giấy thông hành cho phép anh, thì ngày nào Âu Lãnh Thiên cũng tan làm về rất sớm.
Để tối nào cũng giày vò cô đến mệt lã, phải năn nỉ cầu xin anh tha cho.
Đến nổi Giai Tuệ sợ mà không dám qua phòng anh nữa, nhưng anh vẫn không chịu để yên cho cô, nửa đêm lại lén mò vào phòng cô.
Giai Tuệ cũng đã gọi điện xin lỗi với công ty JG về việc cô sẽ không ký hợp đồng với công ty nữa, dù rất tiếc nhưng cô không thấy hối hận về quyết định này của mình.
* * *
Thấm thoát đã mấy tháng trôi qua, hai tháng đầu Giai Tuệ rất chăm chỉ cảm nhận cơ thể của mình, thậm chí cô còn mua que về để thử, nhưng kết quả là không có gì, dần dần cô cũng chán nản mà không thèm thử nữa.
Hôm nay, một buổi sáng chủ nhật đẹp trời.
Giai Tuệ bước xuống nhà để ăn sáng.
"Giai Tuệ sao sắc mặt của con kém vậy? Không được khoẻ sao?" Âu Thiên Bách nhìn thấy sắc mặt xanh xao, nhợt nhạt của Giai Tuệ nên lo lắng hỏi.
"Con chỉ cảm thấy hơi mệt chút thôi!"
Giai Tuệ chưa bao giờ mang thai nên cô không biết những chịu chứng khi mang thai sẽ như thế nào, mấy ngày nay cô cứ cảm thấy trong người rất mệt mỏi, dù cô đã ngủ rất nhiều, nhưng vẫn cảm thấy rất uể oải trong người.
Thu Cầm nhìn Giai Tuệ đã cảm thấy nghi ngờ, nhưng vì không chắc chắn nên bà không dám nói.
Đồ ăn sáng vừa được dọn lên, bụng của Giai Tuệ bắt đầu khó chịu, liền chạy vào nhà vệ sinh mà nôn ói dữ dội.
Giai Tuệ nôn xong cảm thấy khoẻ hơn rất nhiều, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã nghe được giọng của Thu Cầm vang lên khiến cô đứng hình trong vài giây.
"Giai Tuệ, con có thai rồi phải không?"
* * *
Ít phút sau.
Bác sĩ riêng của gia đình được Thu Cầm gọi đến để khám cho Giai Tuệ.
"Cô ấy mang thai được hơn hai tuần rồi." Bác sĩ khám cho Giai Tuệ xong rồi nói.
Khi nghe những lời bác sĩ nói, không ai có thể tưởng tượng nổi là cô vui đến mức nào đâu, đứa con cô mong chờ cuối cùng cũng đến với cô.
Nhưng, Giai Tuệ nhìn vào sắc mặt của Âu Thiên Bách và bà Thu Cầm thì bỗng nhiên cảm thấy rất sợ, cả hai người không hề nói gì mà chỉ ngồi im lặng đến khi bác sĩ về rồi vẫn không nói gì với cô.
Đương nhiên, hai người họ biết chủ nhân của cái thai trong bụng Giai Tuệ là của ai, nên mới không nói gì.
Âu Lãnh Thiên mới thức dậy, bước xuống đã thấy ba người đang ngồi ở phòng khách, tất cả đều im lặng chẳng ai nói gì với nhau.
Vừa nhìn thấy mặt Âu Lãnh Thiên, Âu Thiên Bách đã lườm anh một cái, tiếp theo sau đó là ánh mắt hình viên đạn của Thu Cầm bay thẳng vào người anh, trông họ bây giờ chẳng khác gì đang nhìn vào mặt cái thằng khốn nào đó vừa làm con gái của họ có bầu.
Âu Lãnh Thiên nhìn vào ba mẹ của mình mà không hiểu rốt cuộc mình đã làm điều gì sai mà mới sáng sớm họ đã nhìn anh như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống anh như thế?
Âu Lãnh Thiên nhìn Giai Tuệ, nhướng mày về phía Âu Thiên Bách và Thu Cầm hỏi cô có chuyện gì xảy ra, Giai Tuệ lấy tay chỉ vào bụng của cô, nhưng hình như vừa mới thức dậy, não của anh chưa kịp hoạt động nên chẳng hiểu cô đang muốn nói gì.
"Cậu ngồi xuống đó đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu." Âu Thiên Bách chỉ tay vào ghế sofa, giọng điệu y hệt như ông bố vợ đang nói chuyện với thằng con rể tương lai của mình.
"Trong nhà mình có chuyện gì sao?" Âu Lãnh Thiên vẫn chưa biết chuyện gì mà ngơ ngác hỏi.
"Ngồi xuống mau đi, đừng hỏi nhiều!" Thu Cầm lạnh lùng lườm anh một cái.
Âu Lãnh Thiên từ từ ngồi xuống ghế, bây giờ anh hệt như một chiếc thuyền đang lênh đênh giữa biển cả rộng lớn, chẳng biết bão đang tới sắp quật anh tơi tả.
Rầm.
Âu Thiên Bách đập tay xuống bàn.
"Sao con dám làm vậy với con gái của ba?"
"Mẹ không ngờ con là người như vậy luôn đó Lãnh Thiên!"
"Ba đã ra lệnh cấm rồi, bộ con không có lỗ tai hả?"
"Mẹ thật thất vọng về con quá!"
"Khoan! Dừng lại, hai người làm ơn dừng lại vài giây để nói cho con biết rốt cuộc lý do gì mà mới sáng sớm hai người lại mắng con chứ?"
"Giai Tuệ có thai rồi, con biết cha của đứa bé là ai mà có phải không?" Thu Cầm nói.
"Cái gì? Em có thai hả?" Âu Lãnh Thiên quay sang nhìn Giai Tuệ hỏi, anh vui mừng chạy đến ôm cô, nhưng chưa kịp chạm vào đã bị Âu Thiên Bách lên tiếng ngăn cản.
"Cậu đang làm cái gì vậy hả? Xê ra, ngồi yên tại vị trí cũ cho tôi!" Âu Thiên Bách hét vào mặt Âu Lãnh Thiên.
Ông tức giận tiếp tục trách móc anh: "Ba đã nói với con rồi, tại sao lại không kiềm chế được bản thân mình vậy? Con gái của ba chưa có chồng mà đã mang thai, làm sao con bé có thể sống nổi với miệng đời đây hả?" Âu Thiên Bách nói mà rơm rớm nước mắt.
"Con thấy hình như bệnh nghề nghiệp của ba lại tái phát thì phải.. Ba không thích ngọt phải ngược ba mới chịu à?" Âu Lãnh Thiên nhìn mặt ông ba đạo diễn của anh mà than vãn.
"Ở đây ai cho phép con lên tiếng!" Âu Thiên Bách tức giận quát lớn.
"Ba à, ba đừng trách anh ấy.. là con.."
Giai Tuệ đang nói thì bị Âu Thiên Bách ngắt lời.
"Con đừng có bao che cho nó!"
"Ba, con thấy chuyện này bình thường mà, sao ba mẹ lại làm quá lên như vậy chứ?" Âu Lãnh Thiên bình tĩnh nói.
"Mày làm cho con gái ba mang thai mà mày nói là bình thường à?" Âu Thiên Bách giận dữ, hét thẳng vào mặt Âu Lãnh Thiên.
"Ba mẹ đừng có cổ hủ như vậy chứ!"
"Con dám nói ba mẹ cổ hủ hả Lãnh Thiên? Bộ con muốn ăn đòn sao?" Thu Cầm không nịnh được mà mắng anh.
Ba người cãi nhau một trận in ỏi, Giai Tuệ ngồi nghe họ cãi nhau, mà không biết nên ngăn lại trận chiến này như thế nào.
Xong đột nhiên tất cả đều im lặng, không ai nói với ai nữa.
Chắc có lẽ vì cãi nhau mệt quá, nghỉ để lấy sức.
Mất năm phút trôi qua Thu Cầm mới chịu lên tiếng.
"Lỡ có bầu rồi thì cưới thôi!"
Từ sau ngày hôm đó mọi người trong nhà gấp rút chuẩn bị cho hôn lễ, vì Giai Tuệ có thai nên Âu Thiên Bách muốn tổ chức hôn lễ càng sớm càng tốt.
Thu Cầm đi xem ngày, và cuối cùng bà sẽ tổ chức hôn lễ vào tháng sau.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT