Đến gần trưa, cả đoàn đi tới trạm dừng chân đầu tiên, nắng khá gắt hành trình lại không gấp gáp nên Mai Mai đề nghị sẽ nghỉ trưa lâu hơn dự kiến khoảng một tiếng.
Đội hậu cần đã lên từ sớm cùng đầu bếp chuẩn bị sẵn cơm trưa. Đây chính là ưu điểm của tour cao cấp, tất cả các bữa ăn đều thơm ngon nóng hổi, nguyên liệu hữu cơ do đầu bếp chuyên nghiệp thực hiện. Cả đoàn tập trung ăn chung trong một lán gỗ khá rộng rãi. Bữa cơm phong phú và thuần Việt, gà hầm nấm mối rừng, cá chim sông nướng muối ớt ăn kèm rau sống, rau củ luộc kho quẹt, thịt nai xào lăn.. ăn kèm cơm trắng.
Hướng dẫn viên phải chờ khách xong xuôi hết mới tới lượt mình nên khi Mai Mai rửa mặt mũi đi ra mọi người đều đã yên vị. Không biết tình cờ hay cố tình mà chỉ còn trống duy nhất một ghế cạnh Nguyên. Cô cũng không đắn đo gì đi lại ngồi xuống. Mai Mai có khả năng thích ứng rất mạnh, phương châm của cô luôn là nếu mình không xấu hổ thì người khác sẽ phải xấu hổ. Chưa kể, với Nguyên ngoài sự khó chịu trong lòng ra cô không có gì phải ngại ngùng với anh cả.
"Nếu có ai đó trong hai người phải xấu hổ thì người đó nên là anh ta mới đúng." Mai Mai thầm tự nói với chính mình.
Giữa bữa cơm, Nguyên múc cho Mai Mai một chén canh gà, cô không đụng tới lại lấy chén đi múc một phần canh khác. Nguyên thở dài rồi tự mình ăn hết chén canh kia. Dù ngoài miệng anh rất tự tin "Nếu em nói không quen thì chúng ta làm quen lại là được" nhưng trong lòng Nguyên đang rối như tơ vò, làm sao để cô ấy hết giận đây? Mai Mai bây giờ không giống lúc còn nhỏ nữa, lúc nhỏ anh nói gì cũng nghe, dỗ mấy câu là vui vẻ.
Ngày đó, xem FB của cô biết cô đang độc thân, anh chỉ muốn nhanh chóng quay về nước. Không đắn đo gì mà bốc điện thoại gọi luôn cho Duy Vĩ, một người bạn học cùng trường trước đó hai năm đã quay về Việt Nam mở công ty Thiết kế Kiến trúc.
"Công ty cậu còn trống vị trí nào không, mình muốn về nước làm việc?"
Ông chủ Vĩ đang dặt dẹo ở công ty sửa lại thiết kế cho khách hàng nghe bạn nói mừng muốn khóc. Trần Nguyên là sinh viên giỏi nhất trong khóa của anh ta, còn đang đi học đã giành một đống giải thưởng uy tín, ra trường đã có nhiều công ty lớn săn đón. Nếu rước được nhân tài như thế này về, sau này anh ta chỉ việc đi lấy dự án, phần chuyên môn không còn phải lo nữa.
"Công ty mình luôn có vị trí cho cậu, không có thì mình dọn cho có, cậu cứ về là được," Duy Vĩ cười khà khà trong điện thoại: "Mình còn tưởng cậu sẽ qua Melbourne gia nhập nhóm dự án của giáo sự Nguyễn, hôm trước ông ấy vừa thông báo trên FB."
"Mình không đi nữa, mình phải về nước có việc quan trọng hơn."
"Việc gì quan trọng hơn cả dự án lớn như vậy? Cậu về lấy vợ à?" Duy Vĩ đùa, tầm tuổi này bạn học với nhau vẫn hay đùa những câu liên quan đến vợ con đại loại như vậy.
Ai ngờ, người kia lại nghiêm túc trả lời:
"Nếu mình theo đuổi được cô ấy thì chắc chắn sẽ cưới được vợ."
"Má ơi, thật hả? Yên tâm, cậu cứ về đây, mình làm quân sư tình yêu cho cậu, với kinh nghiệm của mình chắc chắn cậu sẽ thành công." Duy Vĩ vỗ ngực hứa, vì tương lai công ty của mình có người chèo chống, anh ta nhất định phải giúp Trần Nguyên cua được vợ, sau đó ở lại Việt Nam tới già.
Vì lời hứa này mà giữa trưa, vừa ăn cơm, vị quân sự nào đó vừa phải tư vấn tình yêu trên điện thoại.
Trần Nguyên: "Mình múc canh cho cô ấy nhưng cô ấy không ăn mà lại đi múc một chén khác để ăn."
Duy Vĩ: "Lần sau cô ấy không ăn thì câu múc thêm một chén nữa, múc tới khi nào cô ấy chịu ăn thì thôi. Phụ nữ là phải dỗ dành, cậu theo đuổi người ta cũng phải mặt dày vào."
Trần Nguyên: "Ok, đã hiểu."
Sau đó, ăn cơm xong, chén bát được dọn đi, mọi người lại gọi một bình trà đá từ chủ lán vừa uống vừa nghỉ ngơi tiêu cơm. Trần Nguyên rót cho Mai Mai một ly trà, Mai Mai không đụng vào, anh lại rót thêm một ly nữa, Mai Mai vẫn không đụng vào, lại rót thêm một ly.. cho đến khi trước mặt Mai Mai xếp một hàng mười ly trà, dưới ánh mắt tò mò của những người xung quanh, Mai Mai – người từng nói mình không việc gì phải xấu hổ - nay xấu hổ tới mức muốn độn thổ. Cô vội cầm lấy một ly trong đám ly trước mặt, vừa uống vừa cười giả lả:
"A, anh Nguyên rót trà cho mọi người hả? Tôi lấy một ly, còn lại mọi người chuyền cho nhau nhé."
Mọi người ai cũng đều đang cầm ly trà của mình trên tay "..."
Vì lịch sự mà không nói nhưng lòng đều nghĩ, hai người bị ngáo à, chúng tôi cần thêm một ly trà để làm gì, hai tay hai ly chắc?
Trần Nguyên mở điện thoại ra nhắn tin cho quân sư Vĩ: "Cách này dùng được, cảm ơn cậu".
Quân sư Vĩ thở phào nhẹ nhõm, kinh nghiệm gì chứ, anh ta từng này tuổi đã có mối tình vắt vai nào đâu mà có kinh nghiệm. Mấy thứ này anh ta đều nghe lõm bõm trong mấy buổi nhậu với đám nhân viên trong công ty thôi, ai ngờ lại xài được thật. Cảm ơn trời đất. Cảm ơn ông bà tổ tiên phù hộ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT