Mai Mai cảm thấy mình sắp cô đơn đến héo úa rồi. Ngay cả con Meo bình thường vẫn quẩy đuôi chạy theo cô bé khắp nơi nay cũng ũ rũ nằm đút đầu vô góc nhà, chỉ đưa cái mông tròn ra ngoài. Từ trong bếp thỉnh thoảng vọng ra tiếng loảng xoảng cùng với tiếng rít khi cao khi thấp của bà nội.

"Ăn rồi chỉ biết phá."

"Vô tích sự."

Cứ sau mỗi tiếng rít, Mai Mai lại co cơ thể và bàn chân bé nhỏ của mình lại một tí, con Meo cũng theo đó cố nhét cái mông bự của nó vào góc nhà thêm một chút. Thành ra, chỉ một lát sau, cô bé đã biến mình thành một cây nấm rơm nhỏ, hai chân dấu hẳn vào dưới váy, cái đầu nhỏ rụt vào áo khoác, mũ cói sụp xuống tận mí mắt. Trên bậc thềm đầy nắng, chiếc nấm rơm nhỏ lắc qua lắc lại, trong góc nhà con Meo đã làm thành một tư thế quái dị, nửa thân mình cắm vào góc nhà, mông nhổng cao, hai cái chân ngắn ngủn nhón nhón run run.

Thật ra cô bé không quá sợ bị bà nội la mắng, dù sao thì cứ một tuần lại có vài lần như vậy, bất kể Mai Mai đã tự dặn mình không được gây chuyện nữa nhưng rốt cuộc không chuyện này cũng chuyện nọ cứ kéo đến.

Ví như sáng nay, khi Mai Mai thức dậy thì ba mẹ đã đi làm rồi, tối qua mẹ nói phải đi chở cây giống mới, vậy nên bò ra khỏi giường là cô bé tự động chạy ra sau nhà rửa mặt đánh răng, rồi ngoan ngoãn leo lên ghế ngồi ăn phần xôi mẹ để phần cho. Cô bé định ăn sáng xong sẽ lấy bài tập hè ra làm, sắp bắt đầu năm học mới đến nơi rồi. Một buổi sáng cứ thể sẽ yên bình trôi qua nếu như con Meo không tự nhiên phát rồ lên sủa inh ỏi trong góc vườn. Mai Mai đành phải buông bữa sáng mới chỉ ăn được một nửa, xỏ chân vào đôi dép kẹp nhỏ, với tay lấy chiếc mũ cói nhỏ đội lên đầu rồi phi thẳng ra vườn. KHÔNG Q𝖴ẢNG CÁO, đọc t𝗋uyệ𝗻 tại ~ 𝑻RuM𝑻R𝖴𝖸 EN.V𝗻 ~

Nhà hàng xóm vừa mua một con chó vàng bự, mấy ngày trước không biết sao chui vào vườn nhà Mai Mai, rồi đánh nhau với con Meo một chặp, con Meo thì không sao nhưng nửa luống xà lách bị quậy cho tơi tả. Kết cục con Meo lại bị ăn tiếp một trận đòn, còn Mai Mai bị gánh trách nhiệm phải coi chừng không cho nó đánh nhau.

Nhưng sáng nay, con Meo không phải đánh nhau với con vàng, khi Mai Mai lủn củn chạy tới nơi, cái miệng nhỏ vì chạy nhanh trong buổi sáng lạnh lẽo mà thổi ra từng cụm khói trắng thì thấy nó đang ngồi chổm hổm dưới gốc cây bơ mà sủa lên. Trên cành cây bơ cách mặt đất chừng hai mét là một con sóc mập với cái đuôi màu xám cong cong xù xù, nhìn thôi đã thấy thật ấm thật mềm, nếu sờ vào thì chắc còn thích hơn cả cái khăn len đắt tiền mà mẹ chỉ dám mang vào dịp tết.

Giờ thì không chỉ con Meo mà cả Mai Mai cũng phát điên lên rồi. E hèm, thật ra cả Mai Mai và con Meo đều có một sở thích đặc biệt, hai đứa đều mê đắm những thứ tròn tròn và mềm mại, nếu vừa tròn tròn vừa mềm mại lại có lông nữa thì càng tuyệt. Con Meo cũng đã tới nhà Mai Mai bằng cách như vậy. Khi được ba dắt đi mua chó, giữa một đám chó con dài có ngắn có, Mai Mai vừa nhìn đã phải lòng ngay chú chó vàng chân ngắn tròn quay. Ở quê người ta vẫn thích nuôi một chú chó cao to một chút để trông nhà. Con Meo với cặp chân ngắn và chiếc mông to vì thế bị ế hơn hai tháng cho tới ngày gặp được Mai Mai. Và ngay phút đầu gặp gỡ ấy con Meo cũng "phải lòng" Mai Mai, một hạt mít tròn quay được bọc trong chiếc áo len màu đỏ, mái tóc nhỏ quăn tự nhiên xù xù, mềm mềm lại ấm áp. Ngoại trừ việc dù là chó nhưng bị cô chủ nhỏ gọi là Meo meo, khá tổn thương lòng tự trọng thì có thể nói hai đứa chính là đôi bạn hợp rơ nhất.

Vậy nên, giờ đây, thay vì giữ con Meo cho nó khỏi điên cuồng lên, cô bé Mai Mai đã làm một việc ngốc nghếch khác là cầm lấy cành cây nhỏ xông lên cùng con Meo chọc sóc. Cảnh tưởng lúc đó trở thành như vầy: Con sóc chạy trước, con Meo dí theo sau, Mai Mai bọc hậu với cặp chân lủn củn, váy màu xanh bay bay miệng không ngừng kêu: "Meo meo, meo meo giữ lấy nó không được cắnnnnnnn."

Cho tới khi con sóc nhảy qua hàng rào chuồn mất, để lại một người một chó lấm lem bùn đất, thêm nửa luống cà rốt với những củ cà rốt bị đạp xiên xẹo, còn bà nội đang đứng ở sân nhìn ra thì cả Meo và Mai Mai biết mình xong rồi!

Một chó, một người đều được ăn mấy roi và phạt ngồi yên hối lỗi trước thềm nhà. Riêng Mai Mai được tặng thêm một vòng tròn bằng phấn, cấm bước ra ngoài. Trời cao nguyên đang lạnh, áo khoác và váy đều dày, thêm quần dạ phía trong nữa nên thật ra mấy roi của bà nội Mai Mai không thấy đau lắm. Chỉ là cứ ngồi một mình mãi như vậy cũng thật buồn quá đi. Cô bé ngồi nhìn nắng chạy từ bậc thềm thứ nhất chạy qua bậc thềm thứ năm, nhìn đàn kiến cõng một hạt gạo chui vào dưới viên gạch, cảm thấy giờ nếu có ai tới giải cứu mình chắc mình sẽ yêu người đó đến suốt đời mất. Câu này là cô bé mới học lóm được trên tivi, trong một bộ phim tình cảm lúc 8h tối mẹ thường xem.

Ấy vậy mà thực sự đã có một người tới giải cứu Mai Mai.

Một cậu bé với bước chân khập khiễng, xuyên qua đám cúc quỳ lòa xòa trước cổng, trong một buổi sáng mà Mai Mai cảm thấy cô đơn đến mốc meo đó, tiến vào cuộc đời của cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play