Bán tín bán nghi, Đới Hân Hân vẫn để Thẩm Thiên Nam gọi điện cho Đới Duy Anh, anh trai của cô ta, cũng là Tổng giám đốc tập đoàn Đới thị.
Đầu dây bên kia nhấc máy, Đới Hân Hân vội vàng hỏi anh trai của mình. Khi nghe đến ba chữ Tống An Hạo, Đới Duy Anh ở đầu dây bên kia lập tức quát lên.
“Em làm gì mà lại dính dán đến Tống An Hạo vậy hả?”
Vô duyên vô cớ bị anh trai mắng, Đới Hân Hân lại giở thói ương bướng mà phản ứng lại.
“Anh à! Sao anh lại quát em chứ? Em đã làm gì sai sao?”
“Hân Hân! Có phải anh nuông chiều em quá nên dạy hư em rồi đúng không?”
“Anh hai! Cuối cùng là có chuyện gì hả?”
“Em có biết Tống An Hạo là ai không?”
“Hắn là ai?”
“Chính là cháu trai của Bạch Chí Thanh chủ tịch tập đoàn Bạch thị. Cậu ta cũng là người nắm toàn bộ quyền điều hành tập đoàn và là người thừa kế duy nhất của Bạch gia.”
“Gì chứ?”
“Đới Hân Hân! Em rốt cuộc là đã gây ra chuyện gì rồi?”
“Em… Em chỉ tùy tiện bắt nạt một cô gái thôi mà.”
“Cô ấy là ai?”
“Diệp Tâm Di!”
Ba chữ Diệp Tâm Di giống như một mồi lửa châm vào quả bom nổ chậm trong lòng của Đới Duy Anh. Ngay lúc này đây, anh ta thật sự chỉ muốn lập tức bay đến và dạy dỗ cho cô em gái của mình một trận ra trò.
“Em lập tức xin lỗi cô ấy ngay cho anh.”
“Anh à! Tại sao chứ?”
“Em động não một chút đi. Tại sao không nghĩ thử, làm gì có ai rảnh rỗi mà lại đi ra mặt xen vào chuyện của một người xa lạ kia chứ?”
“Vậy… Vậy bây giờ em phải làm sao?”
“Em… Em đúng là muốn chọc anh tức chết có đúng không hả?”
Im lặng một lúc,. Đới Duy Anh cố gắng kiềm nén lại cơn giận dữ của mình. Giọng nói trầm thấp lại lần nữa vang lên trong điện thoại.
“Em nghe cho kĩ đây. Bất luận là cậu ấy có yêu cầu gì thì em cũng nhất định phải đáp ứng, không được từ chối.”
“Nhưng mà…”
“Nếu như cậu ta không đồng ý bỏ qua chuyện này thì em cũng không cần phải trở về nhà nữa đâu.”
“Anh hai!”
“Anh biết em muốn nói gì. Ông nội cũng không giúp được cho em đâu. Em có biết, ông nội của chúng ta khi gặp Bạch Chí Thanh còn phải nghiêng mình cúi đầu gọi ông ấy là anh hay không hả?”
“Sao… sao có thể như vậy?”
“Chuyện nên nói anh đều đã nói rồi. Em tự mình thu xếp cho ổn thoả đi.”
Nói xong, Đới Duy Anh lập tức cúp máy.
Đới Hân Hân và Thẩm Thiên Nam ngây người nhìn nhau, trong ánh mắt toàn là bốn chữ không thể tin được. Cô ta chỉ là muốn khiến cho Diệp Tâm Di mất mặt mà thôi, đâu ngờ được tới chuyện vô duyên vô cớ mà lại động tới Tổng giám đốc của Bạch thị kia chứ.
Lần này, đúng là nguy to rồi.
Tâm Di sau khi nghe xong mấy lời mà Đới Hân Hân nói với người trong điện thoại, cô cũng bắt đầu có chút lo lắng. Tống An Hạo cảm thấy bàn tay cô đang khẽ run rẩy thì liền nhỏ giọng trấn an.
“Đừng lo! Không có chuyện gì đâu.”
“An Hạo! Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”
“Không có gì! Em cứ chờ xem kịch hay là được.”
Lời anh nói lại càng khiến cô khó hiểu. Thôi thì cứ im lặng, chờ tiếp xem sao.
Tiếng chuông điện thoại lại lần nữa vang lên. Anh thong thả lấy điện thoại từ trong túi ra, nhấn nút nghe rồi bật loa ngoài. Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người đàn ông. Người đó lại chẳng phải ai khác mà chính là Đới Duy Anh.
“Đới tổng! Anh gọi cho tôi có chuyện gì sao?”
“Haizzz! Tống tổng, anh đừng có đùa nữa, tôi đã biết hết rồi.”
“Vậy sao? Vậy anh nghĩ tôi nên giải quyết chuyện này thế nào đây?”
Đầu dây bên kia im lặng. Một lúc sau thì truyền đến tiếng thở dài. Đới Duy Anh ở đầu dây bên kia nhỏ giọng nói.
“Cậu đại nhân đại lượng, không chấp nhặt với nó. Hy vọng cậu có thể giơ cao đánh khẽ.”
“Được! Nể mặt anh tôi sẽ không làm ra những chuyện quá đáng. Chỉ là lúc nãy, em gái của anh bắt bạn gái tôi phải quỳ xuống xin lỗi. Đới tổng à, anh xem phải làm sao đây?”
“Phiền anh mở loa ngoài cho tôi nói với nó một câu.”
“Được! Cứ tự nhiên.”
Đới Duy Anh bực dọc nói lớn
“Đới Hân Hân! Lúc nãy anh đã nói gì em vẫn nhớ đúng không? Bây giờ, nên làm gì thì hãy làm đi. Đừng gây thêm phiền phức cho anh nữa.”
Dứt lời, Tống An Hạo cũng tắt máy. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào người trước mặt. Nụ cười trên môi lộ rõ vẻ khinh bỉ, anh nói.