Đại Tranh không biết mình đã vượt qua ngày hôm đó thế nào, nàng chỉ nhớ khi Lan Cửu nói rõ chuyện vòng tay thì hai mắt nàng đã tối sầm.

Khi tỉnh lại, nàng ngửi được mùi sách ngào ngạt xung quanh.

“Ngươi tỉnh rồi.”

“Chưởng quầy……”

Giọng nói nàng vô cùng khàn, chắc là đã khóc một lúc lâu.

La chưởng quầy thấy nàng tỉnh dậy thì rót một chén trà đưa cho nàng.

Đại Tranh vừa duỗi tay, thì phát hiện trên tay mình có một vòng bạc, trong phút chốc, trời đất quay cuồng, nàng chạy vào trong viện, ôm thùng nước và bắt đầu nôn.

Ký ức đáng sợ tràn ngập trong đầu, nàng căn bản chưa ăn gì, chỉ toàn nôn ra nước, uống vài ly trà nóng mới miễn cưỡng ngừng lại.

“Ngươi có khỏe không?”

Có người vỗ vỗ lưng nàng, Đại Tranh xoay người thì thấy đó là La Văn Chi.

Hắn thoạt nhìn không sao, chỉ hơi tiều tụy.

“Không tốt lắm.” Lời nàng nói là thật.

“Người nọ đã đi rồi.” La Văn Chi đang quét tuyết trong sân và nói: “Cụ thể thì ta không rõ lắm, chỉ biết chủ của Chu phủ không thấy đâu, huyện lệnh không quản việc này, còn hỗ trợ họ, nhìn thì chắc là không dám đụng đến.”

Nàng dùng mu bàn tay chùi khóe miệng, tháo vòng tay ra, lấy lại tinh thần và nói: “Ừm, ngươi không sao thì tốt rồi.”

Lại là một khoảng trầm mặc, La Văn Chi dẹp chổi, cuối cùng hắn ta cũng nói ra lời hắn ta muốn nói: “A Tranh, ta chưa bao giờ biết ngươi là nữ tử, ngươi yên tâm, là Vân Nương cách vách giúp ngươi thay đồ, ta chưa làm gì ngươi cả! Nhất định mấy năm nay ngươi có nỗi khổ riêng của mình, ta sẽ không hỏi. Thật khổ cho ngươi, kia, người kia có phải tri kỷ mà ngươi hay nói không? Hắn ta biết chuyện này nên hắn ta bắt nạt ngươi? Hắn ta có bắt nạt ngươi không?”

Nhắc đến chuyện này, Đại Tranh cảm thấy lý do mà La Văn Chi nói hơi không đúng, nhưng trong lòng nàng lại xuất hiện hình ảnh của người nọ, trong lòng nàng vô cùng chua xót: “Hắn không biết.”

La Văn Chi như trút được gánh mặt: “Hắn ta đã cho ngươi tiền sao?”

“Cái gì?” Chính nàng hỏi hắn có muốn trả tiền không, nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện được: “Ngươi đừng nói vậy, hắn chưa đưa tiền cho ta.”

“À, quý nhân hay quên, chúng ta không trèo nổi, chỉ là không được phân tiền nào thì tiếc thật, đến đây, ăn cơm trước đi!”

Giọng điệu La Văn Chi nhẹ nhàng, giống như chưa phát sinh ra chuyện gì.

“Ngày đó ta thật sự không biết đã xảy ra chuyện gì, lúc đến Chu phủ tìm ngươi thì nơi đó đã bị cháy rồi, nếu không phải ngươi thì có lẽ ta đã không thể ngồi ở đây!”

Hắn dọn sạch chén đĩa trên bàn và nói tiếp với Đại Tranh: “Không phải ngươi và đại nhân kia rất quen thuộc sao? Ngươi có thể nói thử xem ngày thường hắn thế nào không?”

Đại Tranh thật sự không biết La Văn Chi đang nghĩ gì, giọng điệu nàng hơi tức giận: “Nói chuyện này làm gì? Ngươi không thấy ta quỳ xuống cầu xin hắn sao?”

“Trong thoại bản đại nhân đều phong trần, huống chi mạng của chúng ta cũng không bị gì, còn có gì không thỏa mãn chứ!”

Bàn tay đang nắm đũa của Đại Tranh nhịn không được mà run rẩy: “Ý của ngươi là, hiện tại ta rất thỏa mãn rồi sao? Ta cứu hắn, đối xử tốt với hắn, dựa vào đâu —— bởi vì hắn là quý nhân còn ta là nô tỳ sao? Chẳng lẽ hắn tha mạng cho ta, ta còn phải cảm ơn hắn sao? Có còn công lý không?”

“A Tranh, thôi bỏ đi.” La Văn Chi gắp một miếng đồ ăn, chỉ đành nói những chuyện thú vị: “Vị kia nhìn qua thì là người chúng ta không thể chọc, ngươi muốn lấy lại công đạo, căn bản là không được.”

“Sao lại không được ——”

“Ăn cơm trước đi.”

La chưởng quầy đang vùi đầu ăn cơm cuối cùng cũng ngẩng đầu, ông ngắt lời Đại Tranh: “Tết rồi, ăn xong thì ra ngoài đốt pháo đi, chuyện xui xẻo này thì cho qua đi.”

Cho qua, lúc trước hắn cũng nói nhẹ nhàng như vậy, giống như cho cơm vào miệng nhai vậy.

Đại Tranh cũng không muốn giả vờ như vậy.

Hiện tại khế ước bán mình của nàng đã không còn, chủ nhân Chu phủ cũng không thấy đâu, nàng thoát tịch thế nào?

Chẳng lẽ muốn nàng cả đời này làm nô tỳ sao.

Tại sao không ai đồng ý với ý của nàng.

Nhưng cuối cùng nhiều ngày qua nàng vẫn bị La gia nhận nuôi, nàng có chút tiền, liền dựa vào giá tiền phòng mà trả hết, cũng không thể để người ta thấy khinh thường.

Nhưng ông trời liền không cho nàng sống yên ổn, ăn cơm ăn đến một nửa, liền nghe thấy tự trước cửa truyền đến tiếng hô.

“Đại Tranh phủ! Đại Tranh phủ! Ngươi lăn ra đây cho ta!”

Là giọng của dượng và cô mẫu nàng.

Chuyện đau đầu đã đến.

Hai người hầu La thị ra mở cửa, không ngờ cô mẫu lại chỉ vào La chưởng quầy và mắng: “Cưỡng ép gái nhà lành! Ai da! Đúng là không có công lý mà!”

“Ngươi là thứ lẳng lơ! Mỗi ngày đều thay một nam nhân khác, đồ lẳng lơ!” Bà ta chỉ vào Đại Tranh đang đứng phía sau và buông lời nhục mạ: “Ngươi không biết ngươi đã hại đệ đệ của ngươi thảm thế nào sao, đồ yêu tinh hại người! Đồ sao quả tạ!”

Dượng và cô mẫu đối xử với Đại Tranh còn thua cả con trâu bò mà họ mang về, nhẹ thì chửi rửa, nặng thì đánh nàng. Trước khi bị bán đến Chu phủ thì ngày nào trên người nàng cũng có vết thương, hiện tại vừa nhìn họ mà nàng đã thấy sợ.

“Vị nương tử này, sao ngươi lại có thể nói vậy!” La Văn Chi là người đọc sách, những lời nói này hắn ta thật sự nghe không được: “Ta và A Tranh đều trong sạch, rõ ràng các ngươi là người bán nàng vào Chu phủ, còn có mặt mũi mà chửi rủa nàng sao?”

“Đây là chuyện nhà ta, các ngươi quản được chắc? Chẳng lẽ các ngươi muốn mua nàng? Mười hai lượng bạc, thiếu một xu cũng không được!”

“Mười hai lượng bạc? Lòng dạ của ngươi thật độc ác mà!”

Nhữ Thành là nơi xa xôi, một nô tỳ nhiều nhất là mười lượng bạc, vậy mà hai tên lưu manh này lại hét giá trên trời như vậy!

“Không đưa bạc mà còn muốn người sao? Hay là các ngươi muốn đến quan phủ để làm loạn ư?”

“Đừng làm khó dễ người khác, người ta còn phải làm ăn nữa.” Mắt thấy người đến xem náo nhiệt ngày càng nhiều, Đại Tranh cảm thấy mình giống như hàng rau thịt người chợ mặc cho người ta hét giá, sắc mặt hàng trắng bệch, vội vàng nói: “Cô mẫu, ta sẽ đi theo ngươi.”

Đại Tranh nhìn cha con La thị gật đầu, tay bị đại phụ kẹp chặt, ngồi trên xe bò xóc nảy lên đường.

Trước khi đi nàng có để lại chút tiền trên bàn, sẽ không thiếu bọn họ, chỉ là sau này có lẽ sẽ không còn liên quan nữa.

Nhà đại bá cho dù có con trai trúng cử, thì với sức tiêu xài phung phí của hắn ta, trong nhà cũng không có nhiều tiền, người một nhà liền đến sống ở ngoại ô Nhữ Thành, tổng cộng đi hết một canh giờ. Rất nhanh đã đến nhà.

Đại Tranh nhìn Đại Sách nửa sống nửa chết nằm trên giường, ống tay áo trống rỗng, nàng nhớ đến chiếc vòng bạc tròn túi thì lạnh run người.

Nhưng mà, nàng không có chút thương tiếc gì cho Đại Sách, cả ngày chỉ biết la lối không có học vấn, ỷ vào Chu phủ mà khinh nam hiếp nữ, đúng là chết không đáng tiếc, đúng là mạng chó của hắn ta may thật.

Đại Sách thấy nàng thì so với thấy Diêm Vương càng kích động hơn, hắn ta chỉ vào mặt nàng và la lớn: “Là ngươi! Ngươi, ngươi cùng nam nhân kia, đều là ngươi hại ta! Mẹ, con sợ quá!”

Ngày ấy Đại Sách và lang quân Chu phủ chật vật trốn thoát từ núi trở về phủ, ăn trộm gà không thành còn mất nắm gạo hai người nghĩ chạy nhanh thu thập hành lý chạy trốn, không ngờ người nọ lại tìm đến tận cửa, đem bọn họ trói lại, Chu Lang bị mang đi, mà Đại Sách trực tiếp bị chém tay, người nọ nói là muốn lấy vòng bạc từ trên tay hắn.

Lấy vòng bạc chỗ nào chứ, đây không phải là muốn mạng hắn sao?

Cuối cùng hắn ta bị người ném ở cửa sau như một miếng thịt thối và tự cầu phúc, cuối cùng hắn ta cũng được người ta phát hiện.

Mạng đã được bảo vệ, nhưng hắn ta lại trở thành tàn phế, đừng nói là thi cử ngay cả bút mà hắn ta còn cầm không được.

“Con trai của ta thật khổ mà! Đều là do sao quả tạ kia, khắc chết mẫu thân thì không nói, còn khắc cả nhà chúng ta!" Đại mẫu ôm Đại Sách đang giãy giụa: “Nàng và tên nam nhân kia là đồng lõa, ghen ghét Sách nhi của ta, đáng tiếc tên nam nhân chỉ coi ngươi là trò chơi thôi.”

Lời bà ta nói làm lòng Đại Tranh đau đớn, Đại Tranh nói lại: “Ngươi đừng ngậm máu phun người, miệng chó không khạc được ngà voi, ngươi cho rằng con trai ngươi thi đậu sao? Là ta giúp hắn!”

“Phi! Ngươi xa tên nam nhân đó xong có phải bị điên luôn rồi không, lời như vậy mà ngươi còn có thể nói sao?!” Đại Sách làm sao có thể thừa nhận, hắn ta liền hất nước bẩn vào người nàng: “Ngươi là nô tỳ ở Chu phủ, ta ở thư viện học tập, ngươi có thể thi đậu chắc? Ngươi có thể cái rắm ấy!”

“Đúng vậy! Đại Sách, ta làm nô tỳ cũng còn giỏi hơn loại người ném bạc trắng để vào thư viện học tập như ngươi, ngươi dám thề không?”

“Đủ rồi!” Không biết có phải cô mẫu hiểu ra gì đó hay không: “Dù sao tay Sách nhi đã như vậy, đều là do ngươi hại.!”

Từ lúc bà ta trốn tránh, Đại Tranh dường như đã hiểu gì đó, từ nhỏ bà ta đã thông minh, mọi chuyện trước giờ cũng chỉ làm bộ không biết thôi, việc thi hộ, nói không chừng cũng thoát khỏi có quan hệ với bà ta.

Nhưng nàng lại nghe cô mẫu nói: “Sách nhi cũng không còn nhỏ nữa, bên người không có người vừa ý, dù sao hiện tại ngươi cũng không gả được, khế ước bán mình lại không có, không bằng liền đi theo Đại Sách đi.”

“Hắn là biểu đệ của ta đấy!”

Tuyệt vọng như sóng ngầm không ngừng cuộn tới, họ điên rồi ư!

“Ngươi chịu khổ sao? Con trai ta là cử nhân, hiện tại còn không phải do ngươi lẳng lơ nên mới hại nó, làm con ta biến thành như vậy sao? Nếu không ngươi xứng gả cho con ta sao?”

Dượng cũng tán thành nói: “Dù sao cũng là người thân, làm xong mọi chuyện để ăn Tết là được.”

“Nếu ngươi dám chạy ta sẽ đánh gãy chân ngươi!”

Cô mẫu lấy dây mây ra uy hiếp nàng.

Dây mây, nàng vừa thấy thì cả người đã run rẩy, nàng đã bị đánh đến sợ hãi, khi nàng phản ứng lại thì hai tay đã bị bà ta trói, còn bị nhốt chung một phòng với Đại Sách nữa.

Chuyện này còn chưa tính, Đại Sách vậy mà còn hùng hổ tiến về phía nàng: “Ngươi cảm thấy ngươi có thể cùng người kia cao chạy xa bay sao! Ngươi đừng si tâm vọng tưởng nữa! Một nô tỳ như ngươi muốn bay lên làm phượng hoàng thì mơ đi, ngươi chỉ bị người ta đùa giỡn thôi! Đi theo ta thì ta sẽ thưởng cơm cho ngươi, ngươi còn không cam lòng gì chứ!”

Cảm xúc của nàng thoáng chốc bùng nổ, vẻ mặt chua xót.

“Ta không cam lòng!”

“Vì sao mọi người đều thấy ta không thể chứ?”

“Vì sao không ai hiểu cho ta?”

“Nói bán ta liền bán, nói ta làm bài để giúp các ngươi, nói dẫn ta đi Trường An, cũng cảm thấy ta không xứng với hắn…...”

Đại Tranh không cam lòng, đã nhiều năm nàng tùy ý để người đời khinh thường, chỉ vì đối xử với người ta tốt mà người ta lại trả cho nàng như vậy.

Những thứ có thể nàng đều để cho Lan Cửu.

Đúng vậy, hắn là một trong những quý nhân mà họ nói nàng không thể với tới, bọn họ thật sự khác nhau một trời một vực, những lời từng hứa giống như một trò đùa.

Nàng không cam lòng, chỉ vì nhà dượng nuôi nàng mà họ có thể sai sử nàng như nô tỳ, nàng dựa vào gì mà tính sổ với người nọ?

Nàng muốn đi tranh đoạt, tranh đoạt cuộc sống cho bản thân mình.

Nàng muốn thi khoa cử, cho dù là nữ tử, không bị mọi người xem trọng, nàng cũng muốn bò lên từng bước một.

Luật pháp Đại Yến nghiêm ngặt, cho dù hắn một tay che trời, chỉ cần vị trí của nàng có thể so sánh với hắn, thì nàng có thể rẽ mây để nhìn ánh mặt trời.

Đây là lần đầu tiên trong lòng nàng sinh ra cảm giác phản kháng.

Không biết vì sao đáy lòng lại nghĩ tới, rõ ràng muốn quên, nhưng không thể.

‘Ngươi phải tranh giành. ’

Mắt thấy Đại Sách uống chút rượu, như lang hổ nhào về phía nàng, nàng dùng người che lại, đá vào giữa chân hắn, sau đó cắt đứt dây thừng, cầm vải lấp kín miệng hắn ta, sau đó đá mạnh vào hai chân hắn ta.

Nàng dùng tốc độ nhanh chưa từng có lật tung phòng ở, nàng đem những xiêm y có thể mặc cùng với tiền, bỏ cả thông quan điệp của Đại Sách vào cái bao, nhảy cửa sổ, trên dưới trời đất đầy tuyết rơi chỉ để lại một chuỗi dấu chân.

Tuyết đã ngừng rơi, nàng tiến vào bến thuyền gần nhất của Nhữ Thành, vừa chạy vừa thở hổn hển, nhưng giọng nói nàng lại kiên định, tràn ngập sức sống, giống như vừa được giải thoát.

“Nhà đò, đi Trường An mất bao lâu?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play