Trời còn chưa sáng Đại Tranh đã thức dậy, nàng ngủ không ngon giấc, một là vì cái giường kia quá mềm, nàng không quen ngủ trên đó, hai là...

Tình hình hiện tại khiến nàng thực sự không thoải mái.

Nàng và Đại Sách và Chu Lang đã hoàn toàn nháo loạn đến bế tắc, ngay cả chỗ dung thân nàng cũng không có.

Về phần Lan Cửu, nàng cũng không biết đêm qua hắn muốn gì.

Thấy hắn có vẻ rất không vui, giống như không muốn đưa cho nàng, aiz, hóa ra dù người có giàu có cỡ nào cũng phải tính toán chi li.

Nhưng có như vậy thì cũng quá mức rồi, tốt xấu gì bọn họ cũng ở chung lâu như vậy, lúc bị thương nặng hắn cũng không nghĩ tới là ai đã cởi quần áo, chạy đi thay băng cho hắn, dù sao bây giờ cũng là lúc nên cho nàng một chút tiền, dù sao nàng cũng sẽ không ở lại Nhữ Thành, cần rất nhiều tiền để rời quê.

Đến lúc đó, nàng sẽ có thể sống thật với con người mình.

Nếu không thì cấp cho nàng tám lượng bạc cũng được!

Thanh Ngọc đến hầu hạ, rửa mặt rồi đưa nàng đến gặp Phó Lan Tiêu, còn đưa một hộp thuốc cho nàng dặn nàng phải bôi mỗi ngày.

Phó Lan Tiêu nhẹ vuốt ve nhẫn ban chỉ trong tay, cúi đầu xử lý những công việc chưa xử lý trong khoảng thời gian này, nếu không phải vẫn là bóng dáng đó thì Đại Tranh không thể ghép hình tượng Lan Cửu, vệ sĩ của nhà họ Chu, người nghiêm túc và có trách nhiệm, luôn cho nàng lời khuyên, cùng với hắn của lúc này.

Sáu tháng qua, lòng tốt của hắn đối với nàng đều là giả?

Thật sự có thể giả bộ tốt đến như vậy sao?

Trong lúc nhất thời nàng vẫn chưa quen, nhưng nàng có quen hay không thì cũng không ai quan tâm, đây là chuyện nàng phải chấp nhận.

Nàng được dẫn đến phía bên kia của căn phòng chính, chỉ cách Phó Lan Tiêu vài bước chân nhưng dường như bị ngăn cách bởi dải ngân hà.

Đại Tranh nhìn xuống bàn tay nứt nẻ, tê cóng của mình rồi nhìn những ngón tay sạch sẽ của hắn, vội vàng bôi cao vào.

Nàng không chịu được bầu không khí im ắng áp lực này, hít sâu một hơi, giọng điệu ra vẻ nhẹ nhõm, chủ động bắt chuyện với hắn: “Đại nhân, ngài nhìn xem.”

Bởi vì nàng đến gần đã đem đến một mùi hương kỳ dị.

Hắn cau mày, nhanh chóng nâng mí mắt lên, ánh mắt lại dán chặt vào khuôn mặt tươi cười của thiếu nữ.

Nàng cười rộ lên mang theo vẻ thoát tục với sức sống mãnh liệt và ngoan cường. Lúc này những nốt tàn nhang lẻ tẻ trên mặt nàng cũng như được tiếp thêm sức sống, theo động tác của nàng nhẹ nhàng đung đưa.

“Con chim sẻ nhỏ hôm qua ta cứu đã sống rồi.” Hai tay nàng giống như nụ hoa nở, con chim nhỏ lông vàng đang ngoe nguẩy trong lòng bàn tay nàng, hót líu lo.

Cũng giống như nàng, không biết trời cao đất rộng, vô vọng cố gắng tiếp cận hắn.

Cuối cùng hắn cũng nở nụ cười như thiếu niên, đường cong hoàn mỹ như được thiết kế tỉ mỉ, tái hiện chiếc mặt nạ mà Đại Tranh quen thuộc.

Lúc này Phó Lan Tiêu trong lòng nàng lại là Lan Cửu.

“Đại nhân, Lan Cửu, những lời chúng ta nói đêm qua còn giữ không?”

Nàng rất muốn rời đi.

Hắn chỉ cong môi.

“Đương nhiên.”

Hắn giống như một con nhện âm hiểm, đang giăng một tấm mạng hoa lệ, máu lạnh kéo con mồi vào cạm bẫy để giải quyết: “Nhưng mà, Đại Tranh, ngươi chắc chắn không muốn cùng ta đến Trường An sao?”

“Cùng nhau?”

Tất cả suy đoán trước đó đều bị hắn lật đổ, nàng nhìn hắn với vẻ không tin.

Giọng điệu của hắn đáng thương cực kỳ, một loại ngữ khí sợ chọc giận người khác: “Không phải ngươi đã nói ở cùng với ta sao, chẳng lẽ chỉ là thuận miệng nói thôi? Thế mà ta lại rất mong chờ.”

“Sao lại là thuận miệng nói thôi! Ta chỉ nghĩ là...” Cảm xúc dâng lên khiến hai gò má của nàng trong nháy mắt ửng đỏ lên, nụ cười càng tươi hơn: “Ta tưởng rằng ngươi không cần ta nữa!”

“A Tranh.” Hắn nắm lấy con chim trong tay nàng, thuận tay thăm dò ống tay áo của nàng: “Ta nghĩ giữa chúng ta nhất định có hiểu lầm gì đó, nhưng mà bây giờ cũng nên cởi bỏ đi.”

Không biết tại sao, Đại Tranh nhìn vào khuôn mặt của Phó Lan Tiêu đột nhiên nghĩ đến giấc mộng hoang đường mấy ngày trước.

Nam nhân không nhìn rõ vẻ mặt trong giấc mộng không phải cũng gọi nàng là Đại Tranh sao?

Mà thôi, chuyện trong mộng làm sao có thể là sự thật được, nàng còn sợ nói ra sẽ bị người khác cười nhạo.

Nội tâm nàng cảm động, giống như chim hoàng yến bình thường líu ríu hỏi: “Lan Cửu, chúng ta có thể quay về Nhữ Thành một chuyến không, ta cần lấy một thứ.”

“Cũng được, khế ước bán thân của ngươi không phải vẫn còn ở Chu phủ sao? Không bằng chút nữa gặp lại ở Chu phủ.”

Nàng rất vui mừng, trong lòng và trong mắt đều tràn ngập lòng tốt của Lan Cửu, hắn không thay đổi, chỉ là do sự chênh lệch địa vị khiến nàng bị ảo giác, sau này nàng muốn đến Trường An cùng Lan Cửu, không thể coi thường bản thân mình được nữa.

Nàng không biết là trong tay áo của Phó Lan Tiêu có dấu một con dao găm.

Nàng từ chối hắn sẽ không chút do dự dùng nó cắt cổ nàng.

Thích Vô đi vào phòng chính, bị thứ gì đó đập trúng, bước chân dừng lại, nhặt lọ thuốc mỡ lên rồi mở ra kiểm tra, chóp mũi mẫn cảm co rụt lại, lập tức quỳ xuống thỉnh tội nói: “Là thuộc hạ thất trách, không nghĩ tới hắn lại dùng chiêu độc ác như vậy với điện hạ!”

Đại ca mật thám, vậy mà có thể nghĩ ra thủ đoạn bẩn thỉu như vậy.” Phó Lan Tiêu không giận ngược lại cười: “Hương vị của dược vật trung hòa với thảo dược này cực thanh, chỉ có thể đến gần mới có thể phát hiện ra được.”

Những miếng thuốc dán mà Đại Trang dùng, hương trên quần áo của nàng đều được thêm thuốc kích dục.

Sự hiện hữu của nàng tạo cơ hội cho bọn họ nên không cần phải giữ lại.

"Bọn họ thực sự cho rằng điện hạ có thói quen háo sắc này, những năm gần đây thuộc hạ đi theo điện hạ, điện hạ vẫn luôn giữ mình trong sạch..."

“Câm miệng.” Phó Lan Tiêu bóp huyệt thái dương, cắn răng nói: “Dìm chết tên nô tài hầu hạ hắn ngày hôm qua.”

Sau đó hắn đứng dậy, giữa hai ống tay áo gấm rộng thùng thình hắn cầm con chim đã chết trên bàn trà ném xuống đất.

Đó là một con chim hoàng yến đã chết.

Đại Tranh xuống thuyền, mua một cái bánh ven đường rồi vội vã chạy về phía hiệu sách, dọc đường người đông như dệt, giăng đèn kết hoa, rất náo nhiệt.

Chuyện xảy ra hai ngày hôm nay thật sự rất hoang đường, khiến cho nàng có chút hoảng hốt, hóa ra hôm nay đã là mùng một.

May mà nàng đã đến sớm, nếu không thì qua nửa canh giờ nữa, khả năng tiệm sách đã đóng cửa chuẩn bị đón năm mới.

“A Tranh, sao hôm nay ngươi lại thay đổi xiêm y rồi?” La Văn Chi đi vòng qua bên người Đại Tranh, sờ vào chất liệu mịn màng, kinh ngạc nói: “Ngươi phát tài rồi sao?”

“Vậy cũng không phải, vẫn nghèo như trước, chỉ là mọi chuyện đều có nguyên nhân mà thôi, không nói nữa, ta đang vội!" Đại Tranh móc trong túi ra mấy đồng tiền: “Chưởng quầy, bản thảo lúc trước đưa ngươi, có thể trả lại cho ta hay không? Số tiền này coi như ta bồi thường.”

“Vì sao?”

Đại Tranh vội vàng tìm cớ: “Ta chỉ cảm thấy kết cục này không tốt, ta muốn sửa lại một chút.”

Hắn cho nàng hy vọng, cho nàng suy nghĩ và khiến nàng lại có những hy vọng xa vời.

Nàng sắp thoát tịch rồi, nàng muốn đi Trường An, nàng muốn cùng người mình thích đến Trường An, cuộc đời của nàng sắp bước sang trang mới rồi!

Nàng muốn đưa cuốn sách mà mình viết cho hắn xem, kiêu ngạo nói cho hắn biết kỳ thật nàng là nữ nhi, đã luôn yêu hắn, cuốn sách này chính là câu chuyện của bọn họ!

“Ta cảm thấy khá tốt... Cuối cùng nam nhân với cô nương trong cuốn sách kia cũng thành đôi cả đời. Có chỗ nào không tốt?"

“Ta cảm thấy nó không tốt, ta lấy đi sửa lại, ngươi cũng đừng hỏi nhiều.”

La Văn Chi nhìn nàng cười rất ngọt ngào, kinh ngạc nói: “Ngươi làm sao vậy? Có phải ngươi gặp chuyện gì không... Nói cho ta biết ta sẽ giúp ngươi!”

“Được rồi Văn Chi, ngươi cũng đừng ở đây nói nhảm nữa, có thể để người ta thanh tịnh được không?” Chưởng quầy cũng không thu tiền của Đại Tranh, lấy bản thảo lúc trước ra: “May mà chưa ấn dấu. Lấy về đi, có chuyện gì cứ đến tìm chúng ta.”

Đại Tranh che miệng cười nói: “Đa tạ chưởng quầy, chúc chưởng quầy năm mới phát đạt.”

“Còn nữa.” Thiếu nữ đứng ở cửa quán quay đầu nhìn lại, tự hào nói: “Ta đổi tên rồi, sau này không còn là Đại Tranh Phủ nữa, chỉ còn Đại Tranh!’

Sau đó nàng cất bản thảo vào ống tay áo, chạy đi nhanh như chớp.

“Sao hắn lại đi nhanh như vậy! Còn một tờ còn chưa lấy đi." La Văn Chi nhìn thấy một tờ giấy rơi trên mặt đất: “Hôm nay hắn bị sao vậy, không chỉ vứt lung tung, chết đi sống lại còn chưa hoàn hồn sao, còn sửa lại tên.”

“Không được, ta phải đến hỏi hắn.”

Đáng lẽ trước tiên Đại Tranh phải đến Chu phủ tham dự hội nghị nhưng nàng lại bị những sợi dây nhiều màu sắc ở một quán ven đường làm chậm trễ một chút.

Dù sao cũng là mùng một nên luôn có tiền mừng tuổi, như vậy qua năm mới mơi có thể xua đuổi được tai ương, tà ma.

Năm nay hắn mới mười chín tuổi, sinh tháng giêng có lẽ nên cho nhiều tiền hơn một chút để cầu may.

Nàng suy nghĩ rồi lấy sợi dây tơ hồng ra để xâu dây tiền, giống như nàng đã cảm nhận được niềm vui của Lan Cửu.

Ai ngờ ngay sau đó có người vỗ vào vai nàng, khiến nàng lảo đảo vài bước, khó khăn lắm mới đứng vững được đã nghe người kia hét lên:

“Mau lấy nước! Mau lấy nước tới Chu phủ! Mau lấy nước!”

Khói đen cách đó không xa dần cao lên, càng lúc càng dày... Không xong rồi, Lan Cửu vẫn còn bên trong sao?

Lúc này nàng không nghĩ đến điều gì khác, chỉ liều mạng chạy ngược lại với dòng người!

Cửa Chu phủ mở rộng ra, nàng chỉ có thể nghe thấy tiếng gọi của người qua đường, nàng quyết định, nắm lấy một ít tuyết bỏ vào trong miệng túi, lao vào.

Lửa cháy hừng hực có sức mạnh quét sạch thế giới, cắn nuốt mọi thứ trong Chu phủ.

Ngọn lửa nuốt chửng thanh xà và cột trụ xưa khiến mái nhà không thể chịu được mà sụp xuống, nhưng trong trạch viện này chỉ có giọng nói của một mình Đại Tranh.

Mọi thứ đều biến mất, nơi đã từng là chỗ dung thân của nàng và Lan Cửu, những bài văn thi từ mà hai người đã viết, các bản thảo ngày đêm nghiền ngẫm, những món đồ thủ công nàng làm lúc rảnh rỗi, quần áo định để năm mới mặc, mọi thứ hòa quyện với ngọn lửa biến thành tro tàn.

“A Tranh...”

Nàng tưởng là Lan Cửu, vừa mừng vừa lo nhìn xung quanh.

Lại nhìn thấy tiểu lang quân rất ồn ào vừa rồi nằm trên mặt đất phủ đầy tro, khó khăn bò về phía nàng.

“La Văn Chi? Sao ngươi lại đến đây!” Đại Tranh vội vàng đỡ hắn ta dậy, La Văn Chi giơ tay lên, trong tay hắn ta còn cầm một tờ giấy: “Ngươi... Đồ của ngươi còn thiếu một trang, ngươi còn phải sửa lại... Đừng vứt bừa bãi như vậy, còn muốn ta mang đến cho ngươi...”

“Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này, trước tiên ta đưa ngươi ra ngoài, ngươi kiên trì một chút!”

Đại Tranh dìu La Văn Chi, tốn rất nhiều sức lực, hai người mới run rẩy quay lại trước cửa phủ, nàng mệt mỏi ngồi trên mặt đất, La Văn Chi hít dính không ít khói đặc, đang hấp hối trong ngực Đại Tranh.”

“Văn Chi, ngươi có khỏe không?”

Nàng vuốt lưng hắn ta, hy vọng hắn có thể dễ chịu hơn một chút.

Nhưng cơ thể hắn toàn là cơ bắp, chỉ lo cầm tờ bản thảo kia trong tay, nhét vào ngực nàng.

“Ta còn muốn xem...”

“Ngươi đừng nói nữa, ta dẫn ngươi đi tìm thầy lang, ngươi kiên trì một chút!”

“Đại Tranh.”

Giọng nói quen thuộc vang lên cách đó không xa, rõ ràng còn mang theo chút tức giận.

Nàng không biết một chiếc xe ngựa dừng ở chỗ khuất của Chu phủ từ lúc nào.

Nàng nhìn thấy người bước xuống xe ngựa chính là người mà nàng đang nghĩ đến, quần áo rất ngăn nắp, sắc mặt u ám.

Bên cạnh xe ngựa còn có hai nam nhân đang bị trói chặt quỳ trên mặt đất, nhìn kỹ đó còn không phải là Chu Lang và biểu đệ của nàng sao?

Phó Lan Tiêu ngoắc ngón tay với nàng, như là đang gọi một món đồ chơi dễ như trở bàn tay.

“Ngươi đến đây.”

Điều này khiến nàng cảm thấy sợ hãi.

Hắn đứng ở đó rất khác với những người khác, cao lớn cô độc, tướng mạo tuấn tú nhưng hắn lại là một ác quỷ trời sinh.

Còn nàng cũng đang ở địa ngục, với vị bằng hữu mệnh như treo trên sợi tơ ở trong ngực, phía sau là ngọn lửa cháy mạnh ngập trời, nàng còn nghe thấy tiếng Chu Lang và Đại Sách cầu xin tha thứ.

Nàng tựa như chỉ là một hồn phách vừa mới đến, khoác lên mình sự huyên náo, trong tay áo mang theo bí mật xấu hổ và những kỳ vọng nhỏ nhặt, nàng thấp thỏm lo âu, ngây thơ bất lực, nhưng lúc này nàng phải đưa ra lựa chọn.

“Ta, ta muốn đưa La Văn Chi đi tìm thầy lang.”

Nàng cũng không ngốc, nàng mơ hồ hiểu ai đã làm chuyện này.

Ai có thể làm, ai dám làm?

Hắn cũng không tức giận, chỉ khẽ cười một tiếng: “Ngoan cố không có tác dụng.”

Một người hôm qua luôn mồm nói hiểu hắn, sẽ không sống một mình, lại dễ dàng chọn người khác.

Hắn không thể dễ dàng tha thứ cho người phản bội, thậm chí sự phản bội của Đại Tranh khiến hắn rất tức giận.

Lời thề son sắt, lời ngon tiếng ngọt.

Người có thể bảo vệ hắn sau lưng, quay người lại cũng có thể bảo vệ người khác trong ngực, một người rẻ mạt như con kiến sao có thể trêu đùa hắn.

“Đây là cái gì?”

Hắn chỉ vào tờ giấy La Văn Chi kín đáo đưa cho nàng, mặt không thay đổi hỏi.

Nàng không buồn nói: “Không có gì.”

Hắn muốn đưa tay ra lấy.

“Không có gì!”

Giọng nói của Đại Tranh lập tức trở nên lớn hơn, nàng tuyệt vọng cướp lấy bản thảo xé nát, giấy theo gió nóng bay xuống đất.

Không thể cho hắn xem.

Nếu bây giờ để hắn phát hiện, nàng tình nguyện chết.

Những ảo tưởng giấu trong nội tâm nàng, tình yêu còn sót lại được giao phó trong cuốn truyện, sự xấu hổ vì sợ bị chính chủ vạch trần buộc nàng phải cúi đầu, nghiến răng không dám nói lời nào.

Nàng không dám nghĩ nữa, nàng không nên hy vọng xa vời, Thuần Tân Phương Đông lẽ ra không thuộc về nàng, nhưng rốt cuộc với Lan Cửu nàng là gì?

Nàng tốt với hắn như vậy, tại sao lại bị đối xử như vậy?

Nàng thậm chí không biết mình sai ở đâu nhưng trước sức mạnh khủng khiếp, nàng chỉ là một tư nô không có tôn nghiêm, vụng về lấy chuỗi tiền hôm nay vừa xâu nhét vào lòng bàn tay hắn, quỳ xuống đất, nắm lấy ống quần hắn, cầu xin: "Xin ngươi hãy để chúng ta đi ... Văn Chi sẽ chết mất..."

"Rất tốt.”

Hắn đột nhiên mỉm cười, hắn vẫn rất tự tin với hành động của mình, đối mặt với phụ thân luôn tỏ sợ kính sợ, đối mặt với huynh trưởng luôn giả vờ cung kính, khi đối mặt với tỷ muội luôn có chút sủng ái, khi đối mặt với Đại Tranh chỉ cần một chút ấm áp, tên ngu xuẩn này đã bắt đầu vẫy đuôi chờ mong.

Hắn có ý định giết nàng tại đây nhưng tâm trạng của hắn không hiểu sao lại bị nhiễu loạn.

Thấy nàng cầu xin lòng thương xót, hắn thực sự có một chút khoái cảm, nhưng hắn cần nhiều hơn nữa.

Sự bất lực, sự đáng thương, sự sụp đổ của nàng.

Hắn muốn nhiều hơn nữa.

“Ngươi còn nhớ tờ giấy bán mình không?” Phó Lan Tiêu đang dùng nụ cười tươi nhất của mình nói chuyện với Đại tranh: “Đừng lo, nó vẫn ở đây.”

Đại Tranh nhìn hắn lấy ra điều khao khát nhất của mình, khi hắn buông tay ra, gió cuốn tờ giấy mỏng vào ngọn lửa, biến mất không còn dấu vết.

Nàng há hốc mồm, nhất thời không nói được lời nào.

Nàng không hiểu được tâm tình phức tạp của hắn.

Qua một lúc lâu nàng mới phục hồi lại tinh thần, nước mắt lưng tròng: "Lan Cửu, ta muốn cùng ngươi đi Trường An, không phải chúng ta đã nói xong rồi sao?"

Phó Lan Tiêu khinh thường liếc nhìn nàng một cái, sáu tháng qua không phải Đại Tranh không bị người cùng viện bắt nạt, trời đông giá rét nàng cũng không khóc một lần nào, nhưng hôm nay nàng đã khóc.

Năm Gia An hai mươi ba năm, mồng một tháng giêng, ngày mồng một.

"Ngươi là cái gì? Suy nghĩ của ngươi đối với ta không đáng nhắc tới."

Hắn là quý nhân y không nhiễm bụi, một nô lệ mạt tịch thì có là gì.

Hắn không thể hiểu được tình cảm của mình bây giờ là gì, bản thân hắn rất lạnh lùng, khi nhìn thấy nàng dây dưa với người trong ngực nàng, loại cảm giác này khiến đầu hắn đau như búa bổ.

Nàng không biết xét đoán tình hình mà dám can đảm từ chối hắn.

Nhưng hắn biết nó nằm ngoài sự rung cảm của sự trả thù.

Một loại xúc động nguyên thủy kêu gào trong nội tâm hắn, nàng có lẽ đã khóc, khóc nhiều hơn nữa.

“Đúng rồi, ngươi nói ngươi còn muốn một chiếc vòng tay bằng bạc.” Hắn cúi xuống nắm lấy cằm của nàng, ép nàng đến gần mình, trên người nàng còn có chút thuốc kích dục.

Phó Lan Tiêu nhếch miệng, thì thầm vào tai nàng.

Giọng điệu lạnh lùng như ma quỷ đang gặm cắn nàng.

"Ta không kịp chuẩn bị, ta lập tức chặt đứt tay biểu đệ của ngươi, nhưng chiếc vòng vẫn còn treo ở trên đó, ngươi phải tự mình tới lấy."

Chuỗi tiền bị ném trên mặt đất, hắn cũng không thèm nhìn, quay người đá một cái vào đám cỏ dại trong góc.

"Tại sao? Tại sao lại phải đối xử với ta như vậy?”

"Đại Tranh, muốn trách thì trách chính ngươi quá tin người, dễ tin người

Hóa ra người kia chưa bao giờ là ánh trăng của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play