Nhưng hắn vẫn buông tay, Đại Tranh vội vàng đi từ trên giường xuống dưới, thảm da hươu làm nàng cảm thấy khô nóng khó chịu, vừa sửa sang lại búi tóc và xiêm y, vừa mắng hắn: “Thật đáng giận, dựa vào đâu mà ta lại đối xử với ngươi không tệ, ngươi đáng chết nhất.”
Phó Lan Tiêu muốn vấn tóc giúp nàng lại bị nàng tránh thoát, bị từ chối, hắn đành phải nói: “Được được được, ta đáng chết, nàng trở về với ta, mỗi ngày nàng mắng ta cũng được, ta sẽ không tức giận.”
Dù sao tìm được nàng rồi, hắn muốn đưa nàng về, chuyện sau đó, sau này rồi quyết định.
Hắn có thể nhượng bộ, nhưng dù như thế nào cũng không thể làm cho Đại Tranh rời đi lần nữa.
“Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa, ta lười mắng ngươi.” Đại Tranh lưu loát búi một kiểu tóc đơn giản nhất, cúi đầu nhìn Phó Lan Tiêu hai tay chống giường, ngẩng đầu nhìn nàng, hai tròng mắt hắn như nước, rất khó không chú ý, nhưng nàng hiểu hắn lại đang giả vờ đáng thương, bởi vì hắn cũng biết, như vậy nàng sẽ mềm lòng vài phần.
“Vậy khi nào thì trở về?”
“Ta không quay về, ta có nói ta sẽ trở về bao giờ à?” Đại Tranh nghiêng mặt đi, nói: “Ta ở chỗ này có rất nhiều việc cần hoàn thành, Lê Quốc coi trọng ta, chức quan cao, bổng lộc cũng cao.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play