“Chắc chắn là bệ hạ nhận nhầm rồi, ta với Đại Tranh trong miệng ngài có diện mạo giống nhau hay không? Trùng hợp thôi, có rất nhiều người nói diện mạo ta rất giống với người nào đó, thật ra toàn là nhận nhầm cả, có gương mặt đại chúng đúng là phiền não thật đấy……”
Đại Tranh vẫn không nhận thua, nàng một mực chắc chắn là Phó Lan Tiêu đã nhận nhầm, ý đồ lừa bịp qua mặt.
Hắn không buông nàng ra, cái ôm bị hắn dùng sức kéo dài hồi lâu, hắn cong eo, ngón tay mang theo lạnh lẽo mơn trớn cổ nàng, giống như đã từng, hắn sẽ không để ý miệng vết thương trên tay mình mà muốn để nàng có thể cho hắn thêm nhiều vết sẹo mới, vậy mới xác định đây có phải là một giấc mộng hay không.
Đợi khi hắn hoàn toàn xác định, cảm giác vui sướng mất mà tìm lại được căng tràn lồng ngực, hắn rất có kiên nhẫn ôm nàng, chỉ là không buông tay ra, ngược lại cúi người xuống bắt lấy mắt cá chân nàng, trong lúc Đại Tranh đá loạn thì giày vớ của nàng bị cởi ra, gan bàn chân Đại Tranh chợt lạnh, nàng không nhịn được đi đá mặt của Phó Lan Tiêu, hắn bị nàng đạp cũng không tức giận, đè nàng ở trong lòng ngực, để nàng có thể thấy rõ tay hắn đang nắm lấy lòng bàn chân nàng, nói: “Nếu nàng cẩn thận hơn một chút, chỉ sợ ta đã thả nàng đi rồi, nhưng nàng có biết hay không, chân nàng ta cũng nhận ra rồi, từ ngày ấy trên đầu thuyền tòa núi ở Nhữ thành kia, nàng cởi giày vớ để tỳ nữ của huynh ta bôi thuốc cho nàng, ta đã chú ý tới chân nàng, lúc ấy ta đã suy nghĩ, vì sao một nam nhân lại có thể có một đôi chân trắng như vậy, còn cố ý lộ ra bên ngoài, không ra thể thống gì, giống như tiểu quan quyến rũ người, có lẽ chính là từ khi đó ta bắt đầu nhớ thương nàng.”
“Cũng không chắc chắn, có lẽ là…… Ta còn nhớ rõ nàng ở tiểu viện tử ở Nhữ thành kia giúp ta làm giường, tiếng cưa gỗ rất ồn, ta xuyên qua cửa sổ nhìn nàng, rất khó nói thứ mà nàng làm kia thật sự có thể dùng được hay không. Thường nói tuyệt đại mỹ nhân đều là tỳ bà che nửa mặt hoa, nàng đặt tay lên nửa thành giường, vừa vặn lộ ra đôi mắt, thấy ta tỉnh, cặp mắt đẹp kia cong lên, rất đẹp, rất đẹp.”
Nghe hắn lải nhải nói nhiều như vậy, Đại Tranh lại cảm thấy giống như ảo mộng, chính nàng cũng không nhớ được nhiều chi tiết ở quá khứ như vậy, vậy mà Phó Lan Tiêu lại nhớ rõ.
Nhưng nàng vẫn có điều hoài nghi, Phó Lan Tiêu là người rất thông minh, cực kỳ dối trá, giỏi về mưu lược, hắn nhớ kỹ là một chuyện, lời nói ra có phải sự thật hay không lại là một chuyện khác.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT