Chương 393

Thực ra, mặc dù Hà Minh Viễn không vui, nhưng cũng không có bất kỳ biểu hiện gì cả.

“Mau về sớm đi.” Trần Nam Phương nhàn nhạt nói: “Đừng chậm trễ việc tiêu khiển của anh ấy.”

“.” Minh Phúc sững sờ nhìn về phía cô, lời này quả thật hơi nghiêm trọng rồi: “Mợ ba, cậu ba thực sự đang bận mà.”

“Vậy không phải là định đi đến Đế Hào uống rượu với người ta sao?”

Minh Phúc thầm nghĩ xong rồi, có phải mợ ba của anh ta nghe được cái gì gây hiểu lầm hay không?

Anh ta vừa định mở miệng giải thích thì chợt nghe di động vang lên, đầu bên kia truyên đến giọng nói đạm mạc của Hà Minh Viễn.

“Ở đâu rồi? Không muốn làm việc nữa là?”

“Cậu Ba, tôi vê ngay đây “Thích ở ngoài như vậy thì cũng đừng quay lại nữa.”

“…” Minh Phúc thật sự muốn khóc, anh ta nhấc tay thề, tất cả những gì mình làm đều là vì suy nghĩ cho hạnh phúc của cậu ba thôi mà.

Trân Nam Phương đứng cách Minh Phúc không xa, nghe được rõ ràng rành mạch toàn bộ lời của người nào đó, Ị”

trong lòng không khỏi lại tê rần, anh đây là mượn lời nói với Minh Phúc để chỉ mình đúng không?

“Anh mau quay về đi.” Cô dời mắt: “Tôi nghĩ cấp dưới của tổng giám đốc Minh Viễn nhiều như vậy, khẳng định có thể tìm được người xem báo cáo thích hợp hơn nhiều.”

Nói xong liền quay mặt sang chỗ khác.

Minh Phúc nản lòng thoái chí rời đi, anh ta phải đến trước mặt cậu chủ nhà mình nhận tội “bận rộn” lần này.

Phòng bệnh lại rơi vào im lặng lần nữa, một lát sau, Đỗ Thanh Hoa đi đến, cô ấy ôm lấy Trân Nam Phương: “Nam Phương, đàn ông ấy, phải tỏ chút thái độ thì mới ngoan ngoãn được.”

“Thôi đi.” Cô nở nụ cười: “Nói cứ như cậu có nhiều kinh nghiệm lắm ý.”

“Đương nhiên là tớ có nhiều kinh nghiệm rồi!” Đỗ Thanh Hoa cất cao giọng khẳng định: “Tớ có nhiều bạn trai hơn cậu đấy!”

“Nói như cậu thì mười sáu tuổi tớ đã yêu sớm…” Trân Nam Phương nói một câu như vậy, ánh mắt chợt ảm đạm, người nguyện ý nói chuyện cùng cô, nghe lời cô kia, rốt cuộc đã đi đây rồi?

“Lại nghĩ đến anh ấy à?” Đỗ Thanh Hoa khó được lần nói giọng nhỏ nhẹ, giống như sợ làm phiền đến cô: “Nam Phương, thế giới này vẫn còn nhiều đàn ông tốt mà.”

“Cho dù tìm được anh ấy thì tớ cũng không làm gì được mà” Trần Nam Phương cười khổ, vươn tay sờ bụng: “Về sau trọng tâm cuộc đời của tớ đều là bé con”

“Ai nha!” Đỗ Thanh Hoa võ gáy, cũng vươn tay qua: “Hai ngày nay nhiều chuyện quá, tớ cũng quên mất con nuôi của mình rồi, bé có động không?”

“Mới hơn ba tháng, bác sĩ nói máy thai phải sau bốn tháng mới có thể cảm nhận được.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô dân dần hiện lên cảm giác hạnh phúc của người mẹ.

Đỗ Thanh Hoa âm thầm thở nhẹ ra, nhưng trong mắt vẫn có chút lo lắng, cô biết Trân Nam Phương lén hỏi thăm bạn của Tần Anh Huy, mục đích chỉ có một, đó là muốn biết rốt cuộc người tên Dạ Hành là ai, đang ở nơi nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play