Chương 392
“Quả thật là tên ngu xuẩn to gan.”
Đồ Thanh Hoa trợn mắt nói: “Theo tớ thấy vẫn nên để Đặng Vân Nhã tố cáo tớ đi, tớ không giết chết cô ta không được.”
“Cậu không giết chết cô ta được.”
Trân Nam Phương nói: “Cô ta đã giao công ty văn hóa Vân Nhã cho Triệu Lập Thành, người tiếp nối của công ty văn hóa Thiên Vân cũng đã từ chức và ra nước ngoài rồi.”
“Vậy cô ta bận rộn tạo ra cục diện này để làm gì? Chỉ để làm tớ cảm thấy chán ghét?”
“Cô ta có rất nhiều mục đích khi tạo ra cục diện này, mục đích cậu nói chỉ là mục đích đầu tiên, mục đích thứ hai là cô ta muốn nhân cơ hội này lôi kéo Triệu Lập Thành, còn về mục đích thứ ba… Trân Nam Phương nhìn về phía Trịnh Hoàng Bách nói: “Có lẽ bác sĩ Hoàng Bách còn rõ hơn tôi?”
“Năng lực của chị dâu quả thực khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác.”
Anh ta không ngần ngại khen ngợi cô: “Khó trách anh Viễn nhất định muốn mời chị đến làm thư ký cho anh ấy.”
“…
..’ Trân Nam Phương nghiêng đầu, sắc mặt khẽ biến đổi, thật là lại đề cập đến chủ đề không nên nói, không phải Hà Minh Viên xem trọng năng lực của cô, mà là muốn giữ cô ở bên cạnh để thuận tiện cho việc trêu đùa cô thì có.
Trịnh Hoàng Bách nhanh chóng chào tạm biệt hai người, Đỗ Thanh Hoa lôi kéo Trân Nam Phương hỏi: “Nam Phương, điều thứ ba là như thế nào?Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé!
Không phải là để gây ra mâu thuẫn giữa nhà họ Trịnh và nhà họ Đặng đó chứ?”
Cô mỉm cười gật đầu nói: “Thanh Hoa thật thông minh.”
“Cậu thôi đi, đừng khen tớ, tớ sẽ trở lên kiêu ngạo đó.” Đỗ Thanh Hoa làm ra vẻ hết sức khoa trương nói: “Là cậu lợi hại, chỉ thông qua số liệu mà có thể nhìn ra nhiều việc như thế.”
“Thực ra trên tin tức cũng đã nói đến ít nhiều về mâu thuần của hai nhà đó.” Trần Nam Phương mím môi: “Tớ lựa chọn nói ra chỉ vì sợ sự việc bị làm lớn lên sẽ ảnh hưởng đến dì Tuyết, sức khỏe của dì ấy vấn luôn không ổn.”
“Cũng đúng.” Đỗ Thanh Hoa đồng ý: “Chỉ là thật đáng tiếc, không thể cho Đặng Vân Nhã một bài học.”
“Chuyện sớm muộn mà thôi.” Trân Nam Phương luôn ở trong bệnh viện chăm sóc Đỗ Thanh Hoa, khi sắp đến giờ ăn tối thì Minh Phúc đến.
“Mợ ba, cậu ba mời cô đến công ty một chuyến.” Minh Phúc cúi người nói, thái độ vô cùng thành kính.
“Có chuyện gì sao?” Trần Nam Phương nhàn nhạt nói.
“Nói là có một báo cáo muốn nhờ cô đến xem giúp.” Trái tim Minh Phúc đập thình thịch, anh ấy biết rõ tối qua hành động của cậu chủ nhà anh quả thật có chút quá đáng.
“Tôi cảm thấy không khỏe lắm, không muốn ngồi xe. Hay là cậu cầm báo cáo đến đây để tôi xem, hoặc là nếu có bản mềm thì gửi qua email cho tôi.
Anh ấy biết ngay là mợ ba sẽ tức giận mài Con người cô tốt tính đến mức nào chứ, vậy mà bị cậu chủ nhà anh chọc giận đến mức độ này!
“Có vấn đề gì sao?” Đỗ Thanh Hoa chen vào: “Cậu ba nhà các anh muốn thỉnh câu người ta đến giúp đỡ, lại còn cao cao tại thượng nữa? Không biết đích thân đến đây mời hay sao?”
Minh Phúc vâng vâng dạ dạ, thực tế là anh ấy rất muốn khóc, anh ấy có thể nói đây là lời nói dối mà anh ấy liều mạng trước nguy cơ có thể bị đuổi ra khỏi tập đoàn Kim Địa để bịa ra không?
Chỉ để Hà Minh Viễn và Trân Nam Phương gặp mặt nhau rồi làm hòa mà thôi.