Chương 277

“Vậy thì tốt, tớ cũng chưa ăn gì” Đỗ Thanh Hoa vẫn cảm thấy không yên tâm, muốn gặp Trần Nam Phương nên nói: “Cậu có muốn ra ngoài không?

Chúng mình cũng lâu rồi không đi ăn với nhau, hai hôm trước hẹn đi cà phê cũng không đi được”

Trần Nam Phương cũng muốn giải †ỏa muộn phiền trong lòng nên đã đồng ý, cô hẹn Đỗ Thanh Hoa ở tòa nhà tài chính phía Nam thành phố.

“Để tớ nhìn một chút.” Ngay khi Trần Nam Phương đến nơi, Đỗ Thanh Hoa nhìn chằm chằm vào cô. Đột nhiên, Đỗ Thanh Hoa nói: “Nam Phương, cậu đừng gạt tớ, nếu Hà Minh Viễn dám làm gì cậu thật chúng ta đi gặp luật sư ngay lập tức.”

Trân Nam Phương cảm động nhìn bạn sau đó đánh trống lảng giục bạn gọi món.

“Mỗi lần nhìn nồi lẩu sôi sùng sục, tớ lại nhớ đến thời còn học đại học của chúng ta, Nam Phương à, cậu vẫn như vậy, không thay đổi chút nào, vẫn thuần khiết và xinh đẹp.”

“Vớ vẩn.” Trần Nam Phương liếc nhìn người bạn của mình và đột nhiên mỉm cười: “Có thứ luôn không thay đổi, đó là tình bạn của chúng ta..”

Nói xong cô nâng cốc lên: “Uống vì tình bạn của chúng ta sẽ không bao giờ thay đổi.”

“Loảng xoảng.” Chiếc cốc trong tay Trần Nam Phương bị giật rơi xuống bàn.

Chuyện ngoài ý muốn đến quá đột ngột, Trần Nam Phương còn chưa kịp sợ hãi thì đã nhìn thấy vẻ mặt tức giận của anh trai mình!

Ôi, Tần Anh Huy đã không còn là anh của cô nữa.

“Cô nhóc, sống vân khá thoải mái nhỉ?” Anh quát lên, đôi mắt rực lửa.

“Việc của anh àI” Đỗ Thanh Hoa tức giận đứng lên gọi người phục vụ: “Có người gây rối, các người không quản sao?

Không ngờ, người phục vụ đến nói: “Anh Tần kiêm chế chút đi, nếu không thì khó mà giải thích với ông chủ đó.”

“Đi đi đi, tôi biết rồi” Tân Anh Huy cáu kỉnh xua tay: “Cậu tôi có cổ phần trong nhà hàng này.”

Trần Nam Phương bị sốc, nhưng không ngờ họ lại ủng hộ Lý An tham gia kinh doanh.

Cô chộp lấy chiếc túi và nắm lấy tay người bạn của mình: “Thanh Hoa, chúng ta ăn đủ rồi, đi thôi, đi thôi.” “Hừi!” Đỗ Thanh Hoa trừng mắt nhìn Tần Anh Huy: “Hôm nay có mặt Trần Nam Phương ở đây, nể mặt cô ấy, tha cho anh.”

“Các người tha thứ cho tôi?” Anh ta ngăn họ lại “Tôi không nói là sẽ tha cho các người!

Đến bây giờ, anh vẫn nhớ Đỗ Thanh Hoa và Ôn Tứ Hiên đã dạy dỗ anh như thế nào, toàn thân vẫn còn đaul Bây giờ bọn họ chủ động tìm đến, sao có thể buông thai “Anh…”

“Tôi không dám nhận một tiếng gọi anh từ mợ ba.” Lửa trong mắt càng thêm mãnh liệt, giọng điệu mỉa mai chua chát, dường như ngay từ đầu anh đã hoàn toàn quên mất ai là người sắp xếp Trân Nam Phương kết hôn với Hà Minh Viễn: “Vì trở thành người giàu có mà ngay cả chăm lo cho gia đình cũng quên mất.”

“Tân Anh Huy ngươi đừng có ở đây mà nói láo!” Đỗ Thanh Hoa như bị bốc hỏa, chống tay ngang eo: “Tôi thấy tim của anh bị chó ăn rồi, hiện tại là cả nhà nhà anh không cần Trần Nam Phương, vần còn không biết ngại mà ở đây chua ngoal”

“Đồ phụ nữ thối tha!” Anh siết chặt cánh tay Đỗ Thanh Hoa, tàn nhãn: “Cô dám mắng tôi? Hôm nay tôi phải cho cô xem một chút mùi vị.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play