Chương 276
Cô với Trịnh Hoàng Phong không quá thân thiết nhưng nhận được quá nhiều sự quan tâm từ anh ấy khiến cô thật không đành lòng bỏ rơi một người bạn như vậy. Nhưng cô không thể để cho anh có những hy vọng không cần thiết.
“Hoàng Phong, tôi…” Trần Nam Phương không biết nên nói gì tiếp theo.
Cô nhất thời trợn to hai mắt: “Hà Minh Viễn.”
Sao anh ấy lại quay trở lại? Anh ấy về khi nào?
Cô bình tĩnh buông tay xuống, cố gắng không để ý Trịnh Hoàng Phong ở đầu bên kia, chỉ muốn hỏi anh có việc gì không. Nhưng chưa kịp hỏi thì đã thấy Hà Minh Viễn xoay người rời đi, để lại bóng lưng lạnh lẽo.
“Có phải là anh ấy… đã hiểu lâm gì rồi không?”
Trần Nam Phương đợi cho đến khi tan sở trong tâm trạng hoảng loạn chỉ để đợi Hà Minh Viễn, người thậm chí không nhìn thẳng cô.
“Họp xong chưa? Có mệt không?”
Trần Nam Phương lập tức tiến lên: “Có muốn uống chút nước không?”
“Không cần” Anh trực tiếp ném đống giấy tờ lên trên bàn.
Cô căn chặt môi không biết nói gì, trong lòng cứ lặp đi lặp lại câu hỏi: “Hà Minh Viễn, sáng nay anh có hiểu lầm gì không? Em và Hoàng Phong… .”
“Chuyện của các người tôi không quan tâm chút nào!.” Anh nói với chất giọng trầm ấm nhưng thiếu kiên nhẫn và có chút cáu kỉnh.
Trần Nam Phương sững sờ tại chỗ.
Đúng vậy, mình làm sao vậy? Mình đang cố giải thích điều gì? Ngô Hạ, người mà anh ấy yêu đã trở lại.
“Minh Viễn, anh đã chuẩn bị xong chưa?” Một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến đã phá vỡ sự im lặng của hai người.
“Em…có phải em làm phiền hai người không? Vậy em đợi anh ở bên ngoài nhé”
“Không phiền.” Hà Minh Viễn sải bước về phía Ngô Hạ, khoác tay lên vai cô ta: “Cùng đi thôi.”
Trần Nam Phương nhìn hai người họ sánh bước cùng rời đi, chỉ còn lại một mình cô đứng đó trong văn phòng.
“Mợ chủ, tôi đi trước.” Linda gõ cửa: “Cô cũng về sớm đi thôi. Anh Minh Viên và chị Ngô Hạ đi dự tiệc sẽ không quay Ai”
về đâu.
Cô không cần nhìn Linda nhưng vẫn nhận ra được ý chế giêu trong lời nói của cô ta.
Không biết đã trải qua bao lâu, sắc trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen, lúc này Trân Nam Phương bị tiếng chuông điện thoại di động làm cho giật mình, cô đưa tay lên mặt không biết nước mắt đã chảy ướt khuôn mặt từ bao giờ.
“Alo, Thanh Hoa.” Cô sụt sịt mấy lần trước khi trả lời điện thoại.
“Cậu sao vậy Nam Phương.” Đỗ Thanh Hoa nghe ra được sự khác thường từ giọng nói của cô: “Cậu ở đâu? Hà Minh Viên bắt nạt cậu sao?”
“Không có.” Trần Nam Phương không muốn bạn mình lo lắng nên nói dối: “Tớ vừa ngủ dậy, bây giờ đang chuẩn bị đi ăn chút gì đó”