Hai người bị trói đưa tới trước mặt Hoàng hậu.

Bên trong Khôn Ninh cung của Hoàng hậu vô cùng ấm áp. Thanh Nhuỵ lại lo lắng đến mức sau lưng không ngừng chảy mồ hôi lạnh.

Mà Ngô Thận ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh quỳ xuống. Thanh Nhuỵ cảm thán hắn quá bình tĩnh thật đúng là bội phục.

Uyển phi ngồi xuống, vuốt mái tóc không hề rối loạn trên thái dương, nhìn sắc mặt vô cùng khó coi của Hoàng hậu: “Tỷ tỷ, hai người này dám dâm loạn trong hậu cung, làm việc cẩu thả. Tỷ tỷ muốn xử trí như thế nào?

Gần đây trong cung luôn có tin đồn, tỷ tỷ và Ngô công công này có quan hệ bí mật.

Hiện tại xem ra, mị lực của tỷ tỷ chẳng qua cũng chỉ có như thể, còn không bằng một tiểu cung nữ này?”

Người tung tin đồn này thực ra chính là Uyển phi, nàng ta lợi dụng việc hoàng hậu đối xử tệ bạc với Lục hoàng tử để xúi giục Tĩnh tần đổ oan cho hoàng hậu.

Về phần chuyện này có phải oan uổng hay không cũng chưa biết được, dù sao thì việc Ngô Thận thường xuyên ra vào cung Hoàng hậu chính là sự thật không thể chối cãi.

Hoàng Hậu đã từng hại chết thai nhi còn trong bụng nàng ta. Nhà mình đúng là không thể so với Hoàng hậu, mình chỉ có một ca ca đang ở bên ngoài chống giặc Oa. Nhưng đó cũng là một mãnh tướng. Bởi vậy, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi thấy nàng ta hạ sinh tam hoàng tử Vương Cẩn, hoàng hậu lại không muốn cho nàng ta có thêm nhi tử nào nữa.

Oán hận giữa hai người chất chứa đã lâu, bùng nổ chỉ là vấn đề thời gian.

Hiện giờ, mục đích Uyển phi làm việc này cũng rất đơn giản là vì muốn khiến cho Hoàng hậu xấu hổ.

Chỉ là Uyển Phi không nghĩ tới tại sao lại có tin đồn Tĩnh Tần và Vinh Thân Vương truyền ra. Trong đó thật thật giả giả, không thể hiểu hết.

Nhưng nếu đã xuất hiện loại tin đồn có thể là do Hoàng hậu làm muốn Hoàng thượng nghi ngờ, hoặc là lại có chuyện gì khác mà thôi.

Nhưng chuyện đối với Uyển phi mà nói chuyện này không quan trọng, chỉ cần có thể khiến cho Hoàng hậu không vui nàng ta đã vô cùng sung sướng.

Hôm nay, nếu Hoàng Hậu cố gắng bảo vệ nô tài này vậy chứng minh trong lòng Hòang Hậu chột dạ. Không có gì đảm bảo cũng có thể hiểu được phản bội lại người thương có nữ nhân nào không đau lòng đây? Lúc này Hoàng hậu sẽ làm như thế nào?

Thúy Lan cũng quỳ trên mặt đất, lời nói khẩn thiết nói: “Hoàng Hậu nương nương, là sự thật. Sáng nay, nô tỳ còn nhìn thấy Thanh Nhuỵ và Ngô công công quần áo không chỉnh tề từ phòng chất củi của Lục hoàng tử đi ra. Chỉ sợ hai người này đã sớm âm thầm tư thông với nhau.”

“Có chứng cứ gì không? Cứ như vậy trị tội bọn họ là không được.” Hoàng Hậu lạnh giọng chất vấn.

Thanh Nhuỵ vội nói: “Hoàng Hậu nương nương, không phải sự thật. Nô tỳ và Ngô công công tuyệt đối không có gì, xin Hoàng Hậu nương nương minh giám!”

Thúy Lan vội la lên:"Không có gì? Ngươi dám nói hai người các ngươi ở trong phòng chứa củi cùng nhau cả đêm không phải là thật sao? Nửa đêm hai người gặp nhau ở trong phòng là không có thật sao?"

“Vậy thì sao, các ngươi có ai tận mắt nhìn thấy ta và hắn xảy ra chuyện?”Thanh Nhuỵ nói với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ và cùng Ngô Thận đúng là đã ở cùng trong phòng chứa củi. Chẳng qua đều là bởi vì, hắn sinh bệnh bị thương, nô tỳ cứu hắn, do đó mới cả đêm ở lại phòng chứa củi chữa trị.

Về phần chuyện đi tới phòng của hắn là bởi vì hắn muốn cảm tạ nên đưa tiền cho nô tỳ.” Nàng móc ngân phiếu từ cổ tay áo ra.

Phù Dung cầm ngân phiếu đưa cho Hoàng hậu. Hoàng Hậu liếc mắt nhìn ngân phiếu, xoa huyệt Thái Dương.

Thanh Nhuỵ nóng lòng, rốt cuộc Hoàng hậu có tin hay không? Nếu như hoàng hậu tin tưởng nàng thật sự cùng Ngô công công có gì đó, chẳng phải sẽ giết mình sao? Nàng chỉ cảm thấy trái tim mình đang bị kéo lên đến tận cổ họng.

Thúy Lan nói: “Hoàng Hậu nương nương, vừa rồi chúng ta đi vào đúng là nhìn thấy hai người quần áo không chỉnh tề, điên loan đảo phượng.”

Thanh Nhuỵ vô cùng tức giận, quát lên: “Con mắt nào của ngươi nhìn thấy? Đổi trắng thay đen đây là vu oan.”

Thúy Lan cong khóe miệng lên, nhìn Uyển phi, ả ta ngầm hiểu nói: “Uyển phi nương nương cùng nô tỳ, và một đám người khác đều thấy được. Không tin, ngươi hỏi mấy người vừa bắt ngươi xem?”

“Ngươi ······” Thanh Nhuỵ đột nhiên nghĩ đến, đây đều là do Uyển phi bày mưu đặt kế, để cho một đám nô tài nhìn thấy nàng và Ngô Thận làm việc không đàng hoàng.

Đã muốn gán tội thì sợ gì không có lí do. Dù cho bản thân mình có giải thích như thế nào thì cũng có ích gì?

Hoàng Hậu ấn huyệt Thái Dương, chậm rãi hỏi Ngô thận: “Ngô công công, lời bọn họ nói là sự thật?”

Ngô Thận nắm tay hành lý nói: “Hồi Hoàng Hậu nương nương, đây là thật sự.”

Đồng tử Thanh Nhụy rung lên: “Ngươi điên rồi! Không thể nào!Tại sao lại thừa nhận?”

Ngô Thận không để ý tới nàng, con ngươi mờ mịt. Nàng càng ngày càng không hiểu được con người này.

Hoàng Hậu cúi đầu cười nhạt.

Uyển phi có chút khó hiểu, bèn nói: “Hoàng hậu nương nương, nếu đã nhận tội vậy nên chịu phạt tương xứng.

Chỉ là thần thiếp lo lắng, Hoàng Hậu nương nương luyến tiếc.” Nàng ta liếc mắt nhìn Ngô Thận, ý tứ rõ ràng là hoàng hậu sẽ thiên vị, chỉ cần hoàng hậu thiên vị, chứng tỏ lời đồn đại của bà ta và Ngô Thận là thật.

Hoàng Hậu nói: “Kỳ thật, bổn cung chưa nói ra. Ngô Thận vẫn luôn thích Thanh Nhuỵ, cầu xin bổn cung làm chủ hôn cho bọn họ.”

Uyển phi kinh ngạc nói: “Này ······ Hoàng Hậu nương nương, ngài không thể vì giúp hai người này mà nói như vậy.

Hoàng Hậu nương nương cần phải nghĩ nếu hôm nay ngài giúp Ngô công công, chỉ sợ ······sẽ không giải thích được với Hoàng thượng ở bên kia.”

Ngô Thận cúi đầu cười đến khinh miệt, Uyển phi thật đúng là ngu ngốc, còn chuyện gì tốt hơn với việc để mình thành thân với người khác để tiêu trừ nghi ngờ trong lòng Hoàng thượng cơ chứ?

Chỉ cần trở thành phu thê với Thanh Nhụy, Hoàng Thượng sẽ không trách tội hắn, ngay cả nghi ngờ với Hoàng hậu cũng mất đi, một mũi tên trúng hai con nhạn còn gì có thể tốt hơn.

Khó trách nhiều năm như vậy, Uyển phi vẫn không thắng được Hoàng Hậu.

Chẳng qua nàng ta vẫn là một người đáng để lợi dùng. Dù sao ca ca của nàng ta vẫn còn ở bên ngoài chống giặc Oa, Hoàng Thượng sẽ không làm gì nàng ta hơn nữa còn phải yêu thương gấp đôi gấp ba. Phóng tầm mắt khắp bên hậu cung này cũng chỉ có một mình nàng ta có khả năng chống lại Hoàng hậu.

Hoàng Hậu nói: “Uyển phi, ngươi sai rồi, bổn cung không phải giúp hắn, mà là nói sự thật mà thôi.

Còn có, lời đồn chính là lời đồn, làm sao có thể xem như là thật!

Bọn hạ nhân vô tri truyền loạn cũng thôi đi, nhưng ngươi là phi tần sao có thể nghĩ như vậy được.

Khó trách gần đây, lời đồn trong cung nổi lên bốn phía! Uyển phi, bổn cung nhìn thấy mấy lời này hẳn do ngươi tạo ra. Nhiễu loạn trật tự hậu cung.

Rốt cuộc người có rắp tâm gì?” Hoàng Hậu vỗ bàn đứng lên, lạnh giọng chất vấn nói.

Uyển phi vội vàng đứng lên, đối chất với Hoàng Hậu: “Hoàng Hậu nương nương, lời đồn nổi lên có liên quan gì đến thần thiếp!?

Nương nương ngài không thể bởi vì bị lời đồn nhiễu loạn, liền đổ tức giận lên đầu thần thiếp.

Nếu Hoàng Hậu nương nương ngài có chứng cứ, thần thiếp không có lời nào để nói, nhưng nếu chỉ nói không vậy chính là muốn vu oan cho thần thiếp. Thần thiếp nhất định sẽ mời Hoàng Thượng xử lý công bằng.”

Hoàng hậu dùng mắt ra hiệu mấy cung nhân đi tới trước mặt Uyển phi.

Uyển phi trợn mắt giận giữ: “Các ngươi ai dám động vào bổn cung. Bổn cung là phi tử! Không đến lượt các ngươi động vào ta.

Nếu bổn cung thiếu một sợi tóc, quay lại bổn cung nhất định sẽ nói Hoàng Thượng lấy đầu của các ngươi.”

Mấy người nhìn nhau, không dám hành động.

Hoàng hậu tức giận đến hai tay phát run: "Bắt lấy cho bổn cung, ta muốn xem ai dám chống lưng cho nàng ta!"

Uyển phi hình đám cung nhân này đang xắn tay áo nóng lòng muốn đến gần mình, trong lòng vô cùng hoảng hốt. Hôm nay thật sự để cho Hoàng hậu bắt nạt sao?

Ngô thận đột nhiên nói: “Hoàng Hậu nương nương, xin ngài suy nghĩ kỹ.

Uyển phi nương nương dù cho có sai, vậy hẳn cũng là do bị tiểu nhân lừa gạt.

Xin Hoàng Hậu nương nương lấy đại cục làm trọng! Chớ để mấy chuyện nhỏ nhặt ảnh hưởng.” Hắn ẩn ý nhìn chằm chằm vào Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu hít sâu một hơi. Thân là trung cung, thân là đại gia tộc quyền khuynh triều dã bà ta chưa từng chịu loại khuất nhục này. Muốn tới vu oan, ức hiếp bà ta, hậu cung này chỉ sợ có một mình Uyển phi này thôi.

Bà ta đã kiên nhẫn rất lâu. Chỉ là ······ trước mắt trong triều đình đại tướng quân đắc lực chống Oa chỉ có một mình ca ca của Uyển phi. Đáng giận! Nếu bà ta chất vấn Uyển phi, nhất định sẽ khiến Hoàng thượng không vui. Đừng nhìn Hoàng Thượng ngày thường không hỏi đến triều chính, tất cả đều do Hoàng Hậu chủ trì, nhưng vấn đề lớn Hoàng Thượng vẫn rất có quyền.

Bà ta cố gắng nín thở, sau đó ngồi lại trên ghế, nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, Uyển phi đúng là bị tiểu nhân lừa gạt.”

Uyển phi không cam lòng nhìn chằm chằm Hoàng Hậu.

Hoàng Hậu khinh thường nhìn nàng ta, dù sao cũng chỉ là một tiểu nhân vật mà thôi. Không có đầu óc, ngu xuẩn!

“Uyển phi, ngươi nhất định đã bị tiểu nhân nào đó lừa gạt.” Hoàng Hậu liếc mắt nhìn Thúy Lan đã sớm run rẩy không ngừng: “Người đâu, bắt nô tỳ tung tin đồn nhảm vu oan hại người này lại cho bổn cung. Vả miệng. Đánh đến lúc không nói được mới thôi.

Đưa ra ngoài điện để những nô tài đó nhìn cho rõ, đây là kết cục của những kẻ đưa lời gièm pha, vu oan hại người. Bổn cung muốn nhìn xem còn có ai dám làm loạn khua môi múa mép.”

Thúy Lan kêu tha mạng, vẫn bị kéo đi ra ngoài.

Uyển phi ngồi phịch xuống ghế, vốn muốn chọc giận hoàng hậu, không ngờ vẫn bị bà ta chiếm thế thượng phong! Bản thân mình còn suýt chút nữa cũng dính vào!

Vì sao! Vì sao mình vĩnh viễn không thắng được Hoàng Hậu!

Hoàng Hậu vô cùng thỏa mãn nhìn sắc mặt của Uyển Phi, nói: “Nếu Ngô công công cùng Thanh Nhuỵ đã tình đầu ý hợp, vậy bổn cung liền ban cho hai người trở thành đối thực* được chứ?”

(Đối thực: chỉ cuộc hôn nhân của thái giám và cung nữ)

Ngô Thận vội vàng tạ ơn, thuận tiện kéo Thanh Nhụy đang ngây người cúi xuống dập đầu tạ ơn.

Hoàng Hậu chỉ nói, thời gian định sau Tết âm lịch.

Ngô Thận vẫn còn một thỉnh cầu: “Hoàng Hậu nương nương, có thể để Thanh Nhụy hành hình Thúy Lan được không?” Hắn nghĩ nếu nữ nhân này đã cứu mạng mình, vậy lần này để hắn giúp nàng tạo uy phong trong cung, cũng coi như hắn trả ơn cho nàng.

Hoàng Hậu nương nương không ý kiến với thỉnh cầu này của Ngô Thận. Hơn nữa, bà ta tin nha đầu Thanh Nhụy này nhất định sẽ xuống tay ác hơn với Thúy Lan so với nhưng người khác.

Chỉ là, bà ta có hơi kinh ngạc với thái độ bảo vệ Thanh Nhụy này của Ngô Thận.

Bà ta gật đầu nói được.

Hoàng Hậu nói mệt, để mọi người đi hết. Uyển phi cũng tức giận rời đi.

Ngô Thận dẫn theo Thanh Nhụy dẫn tới cửa Khôn Ninh Cung. Nhìn Thúy Lan đang quỳ trên nền tuyết.

Ngô Thận nói: “Đây là kẻ thù luôn gây rắc rối cho ngươi, ta thay người xin một cơ hội trả thù lại.

Để cho những người này biết, đắc tội với ngươi sẽ không có kết cục tốt đẹp, co hiểu không?”

Thanh Nhuỵ có hơi sững sờ, thật ra nàng cũng đã từng giết người. Lúc đó nạn đói hoành hoành, vì muốn sống nàng cũng từng giết những kẻ muốn cướp đoạt đồ ăn, muốn gây rối với mình.

Nàng thầm cảm kích Ngô Thận. Nàng đi đến trước mặt Thúy Lan bị trói chặt.

Thúy Lan quỳ trong tuyết, cái lạnh thấu xương không thể che giấu hận ý đang dâng trào trong nội tâm ả ta.

Ả ngẩng đầu lên, hung hăng nhìn chằm chằm Thanh Nhụy.

Hốc mắt đỏ hoe, tràn ngập tơ máu. Làm cho ả ta như quỷ ma bò từ địa ngục

Ả quát lên: “Thanh Nhuỵ! Nếu ngươi dám đụng đến ta, ta hóa thành lệ quỷ cũng tới tìm ngươi đòi mạng.”

Thanh Nhuỵ cúi người, nâng cằm ả ta lên nghiền ngẫm nói: “A, ta chưa bao giờ tin quỷ thần.

Nếu quỷ thần ở trên trời linh thiêng. Sẽ không để cho loại ác nhân như ngươi sống đến tận bây giờ.”

“Ác? Cái gì là ác!

Ngươi là người Hoàng Hậu phái tới, ngươi không thật tình đối xử với Lục hoàng tử.

Mà ta toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì Lục hoàng tử. Hắn lại không hề liếc mắt nhìn ta một cái.

Ta không cam lòng! Dựa vào cái gì loại người như ngươi lại được nhiều người bảo vệ như vậy? Mà ta lại không thể.”

“Chính bản thân ngươi tâm lý vặn vẹo, còn muốn ăn vạ trên đầu ta? Ha ha, thật buồn cười.”

“Ta nguyền rủa ngươi! Ngươi vĩnh viễn sẽ không được yên! Cho dù chết, ta cũng sẽ bò ra từ âm tào địa phủ tới lấy mạng ngươi!”

Bàn tay Thanh Nhuỵ đánh tới, khóe miệng Thúy Lan liền chảy máu.

Nàng lười nói nhiều với ả ta, năm lần bảy lượt gây rắc rối cho nàng, hiện tại đã có cơ hội, nàng sẽ cho ả ta hưởng thụ cho thật tốt.

Nàng dùng tấm ván gỗ phủ kín đinh sắt, đánh từng cái từng cái thật mạnh vào miệng Thúy Lan.

Thúy Lan bị nàng nắm tóc kéo đầu lên. Ngoài miệng dính đầy máu, lệ rơi đầy mặt.

Ngay cả tiểu thái giám không chế Thúy Lan thay cho nàng cũng không đành lòng nhìn cảnh này, tất cả nhắm hai mắt lại.

Bọn họ nghĩ, nha đầu Thanh Nhụy này không chọc được, quá tàn nhẫn. Bộ dạng đáng ngươi kia y nhử ma quỷ đoạt mạng. Trong không khí phảng phất tiếng khóc nức nở và mùi máu tươi của Thúy Lan, làm người xung quanh không ngừng dựng tóc gáy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play