Đúng một tiếng đồng hồ sau, bầu không khí hôn lễ cũng đã bắt đầu.

Lục Diệp Bằng đã thay ra một chiếc vest màu trắng, điểm nhấn là một chiếc nơ màu đỏ được thắt vào cổ áo.Từ trước giờ thân hình của anh rất cao ráo, hôm nay chiếc vest lại càng làm cho anh trở nên phong độ.

Lúc này anh đang cùng với ba của mình đứng ở trên bục lễ đường, tâm trạng khá căng thẳng còn hơn lúc trước khi anh và cô kết hôn với nhau.

Nhìn đôi bàn tay của con trai đang không ngừng run rẩy,Lục Diệp Phong bèn đến vỗ lấy vai của anh, thấp giọng nói.

“Thôi nào! Làm gì con run đến vậy,Lam Lam không có chạy mất đâu”.

Lục Diệp Bằng nghiên đầu lại nhìn về phía ba của mình, khẽ đáp.

“Quả thật đây là lần đầu tiên con hồi hộp đến như vậy,con nghĩ mình phải làm thật tốt hơn thế nữa!”

Câu nói của anh khiến Lục Diệp Phong không thể kiềm chế mà phá lên cười lớn.Từ nhỏ cho đến giờ, ông mới thấy được nét mặt này của con trai, ông từng nghĩ anh sẽ mang một trái tim sắc đá nữa chứ?

Hôn lễ lần này được tổ chức ngay tại lâu đài,có rất nhiều người đã cất công bay qua đây để tham dự cùng với anh và cô, thậm chí còn sự xuất hiện của vợ chồng Tịch Duy An và Dịch Chung Linh.

Khi mọi người còn đang bàn tán,trò chuyện thì cánh cửa cao lớn bất ngờ mở ra.

Hình bóng của một người phụ nữ đang khoác trên người chiếc váy cưới lộng lẫy lập tức xuất hiện.

Lam Lam đã đi thay một chiếc váy cưới thật sang trọng khác, bởi vì chiếc váy khi nãy Lục Diệp Bằng chuẩn bị cho cô cũng chỉ để dành một màn cầu hôn lãng mạng với cô mà thôi.Còn bây giờ, chiếc váy mà cô đang mặc trên người, chính là mẫu thiết kế mới nhất của nhà thiết kế người Pháp mà anh đã đặt trước đó.

Lam Lam xuất hiện xinh đẹp tựa như một nữ thần được bước ra từ trong truyện ngôn tình.Vóc dáng của cô đã lấy lại từ lâu, thậm chí có phần gợi cảm hơn lúc trước rất nhiều, nhất là vòng một căn đầy ấy nó như là điểm nhấn, càng tạo nên chiếc váy càng thêm xinh đẹp đầy quyến rũ khi chính cô đang là người mặc nó.

Mái tóc dài được búi nhẹ nữa đầu, phần còn lại thì thả thướt tha, nhẹ nhàng bay theo những ngọn gió.

Ngược lại lần này,phù dâu và phụ rể đã được thay đổi.Nếu như trước đây, Tiểu Sơ và Chí Huy đảm nhiệm trọng trách này, thì bây giờ hai người với cái lý do là hoa đã có chủ, nên đã nhường vị trí này cho Tân Thiên Dật và Lục Diệp Ngôn và cũng có thể sau ngày hôm nay, sẽ đến lượt hai người họ bàn tính đến chuyện hôn sự của cuộc đời mình.

Một lần nữa Tần Văn Hạo là người dìu dắt Lam Lam bước đi vào lễ đường.

Ông vừa đi, giọng điệu không ngừng xúc động.

“Con gái! Hôm nay ba vui lắm, tưởng rằng con sẽ không cho ba thêm cơ hội dẫn con đi vào lễ đường nữa chứ?”

Lam Lam mỉm cười nhẹ, gương mặt tỏ vẻ ngây thơ.

“Con cũng rất bất ngờ,con nghĩ mình và anh ấy sẽ không bao giờ có một buổi lễ nào nữa…”

“Con bé ngốc! Diệp Bằng thương con lắm đấy, những lời con nói ra, Diệp Bằng đều ghi nhớ trong lòng.Con muốn gì, chồng con đều đáp ứng”.

“Vâng ạ! Anh ấy xứng đáng là một người đàn ông tốt,đúng không ba?”

Tần Văn Hạo nghe vậy, gương mặt tỏ vẻ hãnh diện, tự ca ngợi mình.

“Vậy con thấy ba chọn đúng người không? Ba đã chọn cho con,một người chồng vừa tốt, vừa cưng chiều con…Nói gì nói,ba cũng là người có mắt nhìn”

“Dạ! Ba của con là giỏi nhất,luôn làm mọi điều tốt nhất cho con gái cưng của ba”.

Lam Lam vừa nói dứt câu, thì cô cũng đã đi đến trước mặt của Lục Diệp Bằng.

Khi Tần Văn Hạo đặt tay Lam Lam để lên tay của Lục Diệp Bằng, ông khẽ ho lên một tiếng,sau đó liền dặn dò một câu.

“Con hãy chăm sóc tốt con gái của ba, nhiều lúc con bé có chút cứng đầu, nhưng ba mong con hãy nhẫn nhịn yêu thương con bé đừng để cho con gái của ba phải rơi lệ”.

Làm bậc cha mẹ,ai cũng đều muốn tốt cho con của mình.Nhưng hôm nay, ông chỉ muốn tháo bỏ chiếc áo Nghị Viên đầy nghiêm túc, để phá lệ làm một người cha tốt, yêu thương con gái của mình vô điều kiện.

Ánh mắt của Lục Diệp Bằng luôn hướng về Lam Lam, một nụ cười hạnh phúc chỉ trong một giây sau hiện lên,anh nhìn về phía Tần Văn Hạo khẽ đáp.

“Con xin hứa! Từ nay con sẽ yêu thương và chăm sóc cho cô ấy, không để cho cô thiệt thòi khi đã làm vợ của con”.

Dưới sự chờ đợi của mọi người, hôn lễ cuối cùng cũng bắt đầu.Cả hai khi trao nhau lời thề,Lục Diệp Bằng hồi tưởng nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên hai người gặp nhau.

Anh và cô đúng thật là duyên trời định.Lần đầu gặp nhau ở khách sạn,anh là khách thuê phòng đang trong trạng thái say rượu, còn cô là một nhân viên trong khách sạn.Anh nhìn lầm cô là Dương Tiểu Vy,anh muốn đụng chạm cô,vì nghĩ cô là người yêu của mình.

Nhưng Lam Lam đâu hề biết, đêm hôm đó anh đã biết cô không phải là Dương Tiểu Vy,anh không hề yêu người phụ nữ đó thì làm sao anh phải tự chuốc say mình được.

Mặc dù đêm đó anh say thật, nhưng cảm giác cô mang lại cho anh đã làm cho anh không thể quên được.Anh còn nhớ khi đó mình được cô đưa vào phòng, được ôm cô ở trên giường.Lúc đó anh cảm nhận được trái tim mình lần đầu tiên đập mạnh như vậy.Cộng thêm khi đó,anh còn nghe được cô đang nói chuyện điện thoại với ai đó, bởi vì cô đang ôm anh, cô thì đang nghe điện thoại bằng tai nghe được gắn gọn gàng trên vành tai của mình.Cũng vì thế mà anh đã có nghe một chút,trong đó là những tiếng quát lớn của một người đàn ông đang xúc phạm cô.Bây giờ ngẫm nghĩ lại,anh nghĩ người đó chính là Lục Diệp Minh, vì khi đó hai người vẫn còn là người yêu của nhau.

Chẳng hiểu tại sao khi đó anh vừa nghe xong,trong lòng anh cảm thấy có chút khó chịu,đố kỵ với hắn ta.Thế là anh đã không chịu được bản tính có chút xấu xa của mình mà xảy ra quan hệ của cô vào đêm hôm đó.

Cô tuyệt vời lắm, cô làm cho anh mê đắm hết lần này đến lần khác.Thiết nghĩ nếu lúc đó mà cô không rời đi nhanh như thế,anh chắc chắn không từ thủ đoạn mà giành lấy cô từ tay Lục Diệp Minh.

Nghi thức hôn lễ không quá rườm rà,Lục Diệp Bằng chuẩn bị đến hai chiếc nhẫn, một cái là chiếc nhẫn kim cương để cầu hôn cô, một cái thì nhìn qua khá là đơn giản, nhưng lại là chiếc nhẫn cặp cùng kiểu dáng với anh,dù vậy giá tiền cũng không phải là nhỏ,bởi vì trên chiếc nhẫn cưới lại được khảm vài viên đá quý hiếm nhất trên thế giới.

Lam Lam nhìn qua cũng biết rất quý giá, ngoài mặt cô cười dịu dàng trước tất cả mọi người, nhưng bên trong lại có chút lo lắng không biết nơi đây có an toàn không,lỡ có người nào biết gia đình cô giàu có đến vậy, có khi nào bắt cóc cô không?

Không được,đám cưới xong cô phải cất giữ cẩn thận.

Đến lượt Lam Lam đeo nhẫn cho anh, cô ngẩng đầu lên nhìn anh, vừa vặn mới đeo vào nữa ngón tay của anh, đã nở một nụ cười rất xinh đẹp ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Ông xã!Anh còn nhớ khoảnh khắc này không?”

Nghe xong,Lục Diệp Bằng nhếch môi cười nhẹ, một tay anh vương ra ôm lấy eo cô,tay còn lại anh liền đẩy tới để chiếc nhẫn nằm trọn vẹn vào ngón tay của anh, hành động giống như lúc trước,môi anh nhẹ nhàng nói khẽ vào tai cô.

“Cho dù có muốn, anh chẳng bao giờ quên được…Khi đó có lẽ em đã đổi ý không muốn làm vợ của anh nữa,có đúng không?”

Lam Lam giựt mình, tự hỏi trong lòng không lẽ anh đọc được suy nghĩ của cô vào năm đó sao?

“Khi đó,em chỉ sợ bước vào cuộc sống vào hôn nhân với anh…em sẽ yêu anh.” Giọng điệu Lam Lam nghẹn ngào.Quả thật, năm đó cô rất muốn bỏ chạy khỏi hôn lễ, trong lòng cô vừa sợ gia đình sẽ biết chuyện của An Nhiên, nhưng cô càng sợ trái tim mình sẽ đau lòng vì yêu anh.

Lục Diệp Bằng ôm chặt lấy cô,trong lòng bỗng chua xót vì người phụ nữ này.Tại sao khi đó anh lại đối xử khốn nạn với cô như vậy? Đã yêu cô từ lâu, nhưng lại muốn trốn tránh.

So với Chí Huy,anh còn hèn nhát hơn cậu ta rất nhiều.

“Lam Lam! Từ giờ anh sẽ cho em sống một cuộc sống hạnh phúc, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau”.

Câu nói của anh đã làm cho Lam Lam cảm nhận được tận cùng của sự hạnh phúc là gì, nước mắt cũng thi nhau rơi xuống.

******

Nghi thức hôn lễ vừa mới kết thúc chưa được bao lâu, thì Lục Diệp Bằng đã tia đôi mắt của mình về phía ba đứa bé nhỏ xíu đang ngồi ở một góc.

Một đứa là con trai của anh,hai đứa còn lại chính là hai cô công chúa của Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên, cả ba đều bằng tuổi với nhau, chỉ có điều đứa con gái của Tịch Duy An là sinh ra trước.

Thấy vậy,Lục Diệp Bằng liền nắm lấy tay của Lam Lam đi về phía ba đứa trẻ.Nhưng còn chưa kịp đi tới, thì anh đã thấy Dịch Chung Linh đã bước đến chơi cùng với bọn trẻ.

“Ôi chao! Khung cảnh này sao lại thấy quen thế nhỉ!”

Chưa thấy hình, nhưng đã nghe tiếng nói.Phong thái này ngoài Hoắc Thiếu Tiên thì còn là ai nữa.

Lúc này Lục Diệp Bằng quay đầu lại nhìn, thì cả Tịch Duy An và Hoắc Thiếu Tiên cùng với A Mẫn cũng đã xuất hiện.

Hoắc Thiếu Tiên ôm lấy vai A Mẫn, nhìn qua Lam Lam nhẹ nhàng nói.

“Nhìn vào bọn trẻ,đột nhiên anh nhớ đến lúc chúng ta ở trong trại mồ côi, cả ba chúng ta chơi chung với nhau, rất vui vẻ lại còn rất tự do”.

Nhưng đúng lúc này, nét mặt Lục Diệp Bằng đột ngột lại tối sầm lại,ánh mắt sắc bén trực tiếp liếc nhìn Hoắc Thiếu Tiên,gằn giọng nói.

“Chuyện xưa rồi,anh nhắc lại làm gì?”

“Này…! Lục Diệp Bằng, tôi chỉ ôn lại chuyện cũ với vợ của anh thôi mà!” Hoắc Thiếu Tiên ngầm hiểu cái tên này lại lên cơn ghen tị, vì đã không được gặp Lam Lam lúc nhỏ.

Dáng vẻ của cả hai người đàn ông đều khiến Tịch Duy An thích thú,anh cảm giác như trông ba người đàn ông,anh mới là người chiến thắng.

Nghĩ vậy, Tịch Duy An liền bước đến gần Chung Linh,nắm lấy tay cô kéo lại gần anh.

“Vậy mới nói tôi với Chung Linh mới thật sự là định mệnh, chúng tôi đã quen biết nhau từ nhỏ”.

Lục Diệp Bằng nghe xong, liền nhếch lên mép cười khẩy.

"Quen biết gì là từ nhỏ.Anh phải nói lại rằng, lúc anh còn thực tập sinh đã đi tham quan rất nhiều địa điểm và ông trời đã cho anh gặp một cô bé khoảng năm tuổi.Rồi sau đó, sau bao nhiêu cuộc tình anh lại trâu già gặm cỏ non, lấy cô bé năm xưa về làm vợ.Chồng mà hơn vợ đến mười bốn tuổi, cái đó là gọi định mệnh gì chứ, phải nói đúng hơn là anh sợ mình già không còn khả năng sinh con, nên tìm một cô gái vừa mới lớn bắt người ta về làm vợ của mình ".

Lục Diệp Bằng tung ra một tràn nhưng lại là điểm yếu của Tịch Duy An, trong cuộc đời của anh chỉ sợ người bên ngoài so sánh tuổi tác của anh và vợ của mình.Vậy mà người luôn lấy điểm yếu này lại là những người anh em tốt của anh.

Nét mặt Tịch Duy An lúc này sượng lại, chẳng biết phải đối đáp lại như thế nào.Nhưng lúc anh còn đang lo ngại nhiều người ở đây quan tâm đến vấn đề tuổi tác của vợ chồng anh, thì đúng lúc này Dịch Chung Linh đã có thái độ không vui, cô lập tức ôm lấy cánh tay của Tịch Duy An, nở một nụ cười rất tươi nhìn về phía Lục Diệp Bằng đáp lại.

“Lấy được người chồng lớn hơn nhiều tuổi cũng có lợi rất nhiều.Được cưng chiều,muốn gì chồng cũng đáp ứng được…Chứ lấy một người hơn mình chỉ có năm tuổi, suốt ngày chỉ biết suy nghĩ làm thế nào để hơn thua với vợ của mình, lại còn làm cho vợ của mình buồn bỏ đi một thời gian…”

“Vậy sao?” Lục Diệp Bằng phá lên cười lớn.

Ngay sau đó,anh liền quay lại đằng sau nhìn về phía Lam Lam, trực tiếp nắm lấy tay cô kéo lại gần anh.

“Cũng giống như ai đó, đã lén Tịch Duy An bỏ đi đến tận ba năm sau… Nhưng anh thiết nghĩ vợ anh khác em đó Chung Linh”.

Chung Linh trợn mắt, hỏi lại.

“Khác chỗ nào?”

“Thì khác ở chỗ,Lam Lam vừa xuất hiện đã tìm kiếm anh rồi, không có bày trò nhiều như em”.

“Anh…” Lúc này sắc mặt của Dịch Chung Linh tức đến nỗi hai tai cũng đỏ lên hết.

“Khụ… Cái tên kia, cậu muốn chết sao? Dám chọc ghẹo vợ của tôi,đừng quên theo vai vế cậu cũng phải gọi Chung Linh là một tiếng chị dâu”. Tịch Duy An lạnh lùng lên tiếng nhưng đó lại mang một chút hâm dọa.

Bên này,Lam Lam cũng đưa tay huýt nhẹ vào người của Lục Diệp Bằng, nghiến răng nói lời cảnh cáo.

“Anh còn như vậy,tối nay anh đừng hòng có động phòng cùng với em”

Tất nhiên lời cảnh cáo của cô lại có tác dụng đối với Lục Diệp Bằng đến chừng nào,anh trưng bộ mặt tỏ vẻ khó xử, ôm lấy eo cô nhìn về phía mọi người cất tiếng nói.

“Thời gian không còn sớm nữa, tôi phải đưa vợ của tôi tham quan tòa lâu đài này, còn các người tự tìm phòng của mình đi”.

Dứt lời,anh liền ôm lấy cô vội vàng rời đi.

Vậy mà đi chưa được mấy bước,A Mẫn đã từ sau lưng nói lớn một câu.

“Lam Lam! Cậu hãy giữ cẩn thận tòa lâu đài này, đây là món quà ý nghĩa mà mình thấy Lục Diệp Bằng đã làm với cậu,đừng để cho anh ta giành lại đấy!”.

Nghe xong,Lam Lam với dáng vẻ kinh hãi,vội quay qua nhìn Lục Diệp Bằng,run rẩy hỏi.

“Chúng ta là chủ của tòa lâu đài này sao?”

Lục Diệp Bằng nhìn cô rất lâu, cuối cùng anh khom người xuống bế thẳng cô lên, nở một nụ cười nham nhở nói.

“Để anh đưa em đến căn phòng tân hôn của chúng ta”.

Trái tim của Lam Lam đập rộn ràng, dường như ký ức năm xưa lại quay về.Nhưng lần này đêm tân hôn của cô đã có sự hiện diện của anh.

Về phía Hoắc Thiếu Tiên, từ nãy để giờ anh vẫn liên tục nhìn vào nét mặt khó coi của Tịch Duy An, chẳng hiểu sao hôm nay anh cảm thấy anh ta lại trở nên hiền lành như thế, cái miệng có gái của anh ta đã bị ai đó tha đi rồi sao?

Lúc này, Dịch Chung Linh vừa bế con gái lên tay,vừa nhìn Tịch Duy An với dáng vẻ bực bội, lạnh lùng nói.

“Em mệt rồi, về phòng thôi!”

"Hả…À…Chúng ta lên phòng thôi!"Tịch Duy An giựt mình, nhưng chỉ một giây sau anh đã bình thường liền lập tức đưa vợ và con lên phòng.

Sau khi hai người họ đi khỏi,A Mẫn tỏ mò liền hỏi chồng của mình ngay.

“Hai người đó bị làm sao vậy anh?”

Hoắc Thiếu Tiên nhướng mày, thở dài một hơi.

“Chính là do tên đầu to đó quá khứ có quá nhiều bạn gái, nên lâu lâu Chung Linh lại được tiếp đãi một cô.Cho nên thái độ vừa rồi, cũng là do hai ngày trước em ấy đã bị một người tự xưng là bạn gái cũ của tên đó đến quậy phá”

“Tịch Duy An là một chủ tịch mà không làm gì sao?” A Mẫn nghi hoặc.

“Không…! Tịch Duy An trước giờ rất mềm lòng với phụ nữ, anh ta chưa bao giờ dám ra tay…Nhưng ngược lại,nếu như người đó cố ý hãm hại Chung Linh, thì chắc chắn anh ta sẽ có cách trả thù còn đau đớn Lục Diệp Bằng trả thù Dương Tiểu Vy”

A Mẫn nghe Hoắc Thiếu Tiên nói vậy, cũng đã hiểu được bộ ba con người này kết bạn là vì có chung ưu điểm gì rồi.

Đó chính là sự tàn nhẫn nhưng lại biết phân phải trái.

Hôn lễ của Lục Diệp Bằng và Lam Lam cũng đồng thời làm cho những cặp đôi khác được ôn lại chuyện tình cảm.Điển hình Chí Huy và Bella,hai người họ cũng tranh thủ lúc đi hưởng tuần trăng mật tại nơi đây.Chí Huy cũng đang muốn học hỏi Lục Diệp Bằng là sẽ tổ chức một buổi hôn lễ hoành tráng lại giành cho Bella, bởi vì lúc trước anh đã cho cô một hôn lễ khá đơn giản.

*********

Toà lâu đài rộng lớn nhưng lại không kém phần xa hoa, vừa mang phong cách quý phái Châu Âu, vừa pha một chút cổ điện của Đông Nam Á.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hợp Đồng Hôn Nhân Với Phù Thủy Hội Họa
2. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
3. Nữ Phụ Phản Công Ngược Tâm Tra Nam
4. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
=====================================

Buổi tiệc cưới lần này, cả Lục Diệp Bằng và Lam Lam đều không hề đụng vào giọt bia rượu nào cả.Lục Diệp Bằng nói là sẽ dẫn Lam Lam tham quan tòa lâu đài này, nhưng thật ra anh bế cô đi thẳng lên căn phòng tân hôn của hai người.

Buổi tối đầy lãng mạng, trên giường chính là một cặp đôi vừa mới trải qua một đêm tân hôn mang đầy nhiều sự hạnh phúc.

Lam Lam tựa người vào Lục Diệp Bằng,thở hỗn hển vừa lên tiếng trách móc.

“Đêm nay anh sao vậy? Em có chạy mất đâu, mà anh đòi hỏi thế?”

Lục Diệp Bằng liếc nhìn cô, nhìn những dấu hôn ửng đỏ trên ngực đầy quyến rũ của cô,anh đã không kiềm chế lại một lần nữa lật người đè lên người, gương mặt vùi vào ngực cô, khàn giọng nói

“Anh phải lấy lại đêm tân hôn năm đó, tại sao năm xưa anh lại bỏ rơi một người phụ nữ nóng bỏng như em được chứ?”

Lam Lam cười hì hì, đưa tay kéo anh lên, cô chủ động trực tiếp hôn lên môi của anh.

“Chẳng phải đêm hôm đó, người yêu cũ của anh đã cho anh biết anh và cô ta có đứa con trai sao…”

Nghe xong, Lục Diệp Bằng từ bị động chuyển sang chủ động hôn cuồng nhiệt,cắn mút môi cô đến tê dại.

Rất lâu sau,anh ôm cô ngồi dậy,xoay cô một vòng để cả hai đều hướng về chiếc gương to lớn nằm ngay gần đó,anh ôm lấy cô nhìn cô vào trong gương.

“Lam Lam…! Em nói anh có phải ngu ngốc lắm không?Anh đã bỏ lỡ em một thời gian quá dài, mới nhận ra em mới chính là người anh yêu”.

Lam Lam nở một nụ cười thật xinh đẹp, cô lắc đầu.

“Nhưng anh cũng đã bù đắp cho em rồi, chúng ta bây giờ còn gì để nghi ngờ nữa”.

Trái tim của Lục Diệp Bằng vô thức đập mạnh, nhìn thân thể ửng hồng của cô trong gương,anh càng lúc càng nhận ra mỗi ngày anh càng yêu cô hơn một chút.

“Phải…! Toà lâu đài này cũng là sự bù đắp mà anh dành cho em, nó là thuộc về em đó bà xã!”

Vừa nghe đến đây,Lam Lam đang nhắm mắt lại thì giựt mình mở mắt ra nhìn anh trong giương,bờ môi run rẩy hỏi lại.

“Anh nói sao? Toà lâu đài này là của em sao?”

Lục Diệp Bằng gật đầu.

"Đúng vậy! Những gì ở đây đều thuộc sở hữu của em, kể cả con người của anh cũng là của em ".

“Thật sao?” Lam Lam kinh hãi trợn mắt lên,nhỏm người ngồi dậy nhìn bao quát xung quanh" Thật không thể tin những thứ quý giá này lại thuộc về em"

Nhìn dáng vẻ lúc nào cũng ngây ngô đáng yêu của cô,anh không thể nào chịu nổi mà phải yêu thương cô ngay lập tức.

Lục Diệp Bằng phải thừa nhận rằng Lam Lam sinh ra là để giành cho một người đàn ông như anh.Chẳng hiểu mỗi khi cô vui hay buồn,hay có chút đáng ghét như thế nào, thì trái tim của anh cũng phải gụt ngã,rung động trước dáng vẻ của cô và sau đó chính là anh sẽ yêu thương,chiếm hữu lấy cô.

Suy nghĩ chỉ mới hiện lên thôi, thì cả người anh đã bắt đầu hành động.

Lục Diệp Bằng ngồi dậy,tay nhịp nhàng sờ soạng cả cơ thể cô, đặc biệt là vòng một gợi cảm ấy đã bị hai tay của anh ôm trọn.

Lam Lam giựt mình,hơi thở trở nên dồn dập, cô tự nhìn mình trong gương, nét mặt bỗng chốc đỏ ửng vừa xấu hổ.

Hơi thở nóng hổi của anh thả vào tai cô,khàn giọng đưa ra một lời trao đổi.

“Anh là tặng cho em một tòa lâu đài, vậy vợ yêu phải báo đáp lại cho anh cái gì đó đi…”

Lam Lam hiểu câu nói đó của anh, biết được rằng dục vọng của người đàn ông của cô vẫn không phải là một lần trong dêm.Ánh mặt tràn ngập dục vọng của anh chiếu thẳng vào trong gương chẳng phải cô không nhìn ra sao.

Một giây sau,Lục Diệp Bằng khá bất ngờ khi anh bị cô đẩy xuống giường.

“Vậy đêm hôm nay em sẽ báo đáp lại cho anh bằng sự nhiệt tình của em nha…!”

Nghe vậy,Lục Diệp Bằng lập tức bật cười sảng khoái,anh liền dơ tay ngoắc cô lại với dáng vẻ đầy khiêu khích.

“Bà Lục! Nào đến đây với anh”.

Ngay sau đó đêm tân hôn lại tiếp tục kéo dài, hạnh phúc này kéo dài đến hạnh phúc khác.Tình yêu của họ giờ đây thật sự trọn vẹn bên nhau.

********

Thời gian cứ thế trôi qua thật yên bình.Hai Tập Đoàn Lục Thị và Thế Giới đã sáp nhập thành công khi lên sàn, việc này khiến việc làm ăn hợp tác của công ty đối với khách hàng càng lúc càng thuận lợi.

Chí Huy và Bella sau chuyến đi dự đám cưới ở Ireland của Lục Diệp Bằng và Lam Lam thì hai người cũng đã có chuyến đi chơi vòng quanh thế giới và cũng vào dịp đó mà khi về nước,sau hơn hai tháng Bella lại được một tin là cô đã mang thai thêm lần nữa.Cũng vì điều đó mà việc quay lại ngành giải trí của cô càng lúc càng xa vời, cô đã bị Chí Huy dụ dỗ ở nhà, thậm chí anh còn cho người theo dõi cô mọi lúc mọi nơi.Nhưng không vì thế mà Bella cảm thấy khó chịu với anh, ngược lại cô cảm thấy như vậy cũng rất tốt, ít nhất cô được chơi với các con mỗi ngày.Mang thai lần này cô đã sinh ra một bé trai, không khác gì Chí Huy lúc nhỏ khiến anh càng lúc càng hãnh diện vì mình đã có một gia đình hạnh phúc.

Nhà họ Tần có thêm thành viên mới, lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.Lần mang thai sau này, Tiểu Sơ đã sinh đôi một trai một gái,cả nhà ai nấy đều vui mừng, thậm chí Bà Tần vui đến nỗi khi Tiểu Sơ sinh xong vừa xuất viện bà đã tổ chức ngay một buổi tiệc lớn để cùng chung vui với mọi người.Tiểu Sơ lần này lại sinh con trai đồng nghĩa với việc cô đã có cổ phần rất lớn trong tay của Tập Đoàn Tần Thị, cũng có thể sánh ngang với cổ phần của Tần Hạo Thiên.

Sau một thời gian, Tần Thiên Dật và Lục Diệp Ngôn cũng kết hôn.Cả hai làm công ty khác nhau, Thiên Dật làm Tổng Giám Đốc ở Tập Đoàn Tần Thị, vì hiện tại Tần Hạo Thiên đã ngồi vào chiếc ghế Chủ Tịch của ba mình.Còn Diệp Ngôn thì đang ngồi vào chiếc ghế Tổng Giám Đốc của Tập Đoàn Lục Thị.Cả hai cũng đã có biệt thự riêng của mình, nhưng tính tình của Thiên Dật không giống như Tần Hạo Thiên và Lục Diệp Bằng là thích kiểm soát người phụ nữ của mình.Anh và Diệp Ngôn bình đẳng,mọi người đều có công việc không ai xen vào công việc của ai.Còn khi về nhà, cả hai đều chú ý đến đối phương và họ đều không mang công việc về nhà.

Nhưng dù vậy thì đổi lại cuộc sống gia đình của Lục Diệp Văn và Thi Thi lại có phần nhiều diễn biến xảy ra.Từ khi Thi Thi biết chuyện ngoại tình của chồng mình, cô đã ít chia sẻ quan tâm nhiều đến anh.Có khi Lục Diệp Văn muốn gần gũi cô, thì cô lại diện cớ tránh né.Anh biết lý do cô giữ khoảng cách với anh, dù vậy anh cũng không làm khó cô.Ngược lại Lục Diệp Văn càng lúc trở nên tốt hơn,anh đi làm về nhà rất sớm,anh chăm sóc cho hai đứa con trai thay cho cô mỗi khi cô có việc bận ở bệnh viện.

Một ngày nọ,Lục Diệp Văn đột ngột đến bệnh viện chỉ là muốn tạo bất ngờ cho Thi Thi vì hôm đó là kỷ niệm ngày cưới của anh và cô.Anh mặc đồ rất chỉnh chu, trên tay cầm một bó hoa hồng.Nhưng khi đến bệnh viện, thì ở đó đang có một chuyện lớn xảy ra.Một bệnh nhân nam đang có tinh thần không được bình tĩnh vì đã bị một người phụ nữ từ chối tình yêu của mình.

Vừa hay lúc Lục Diệp Văn bước đến thì anh mới biết được người đó chính là Thi Thi,vợ của anh.

Và cô đang bị hắn ta cầm dao uy hiếp.

“Tại sao cô không yêu tôi!” Tên đàn ông đó gần như dí sát con dao vào người của Thi Thi.

Tiếng hét mọi người bên ngoài dữ dội, có sợi hãi, cũng có người bình tĩnh.Lục Diệp Văn nhìn thấy cảnh tượng đó,anh như chết sững tại chỗ.Trong lòng anh rất muốn đến cứu vợ của mình, nhưng anh lại sợ khi mình chạy đến, tên đó rất có thể sẽ làm lều mà làm cho Thi Thi bị thương.

Bên ngoài ai nấy đều sợ thi nhau đều chạy báo cảnh sát.Vậy mà ngược lại,Thi Thi bên trong lại rất là kiên cường, cô không hề sợ, mình sẽ chết dưới tay của hắn ta,mà cứ dõng dạc trả lời.

“Tôi đã có chồng, tôi rất yêu anh ấy”.

Tên đàn ông đó càng kích động hơn.

“Chồng cô không xứng với cô, chỉ có tôi mới mang lại hạnh phúc cho cô”.

“Cái đó là anh tự nghĩ, đối với tôi chồng tôi luôn là người đối xử tôi tốt nhất.Cho dù anh ấy có như thế nào, tôi cũng yêu anh ấy cho hết cuộc đời này!” Đó là từ tận đáy lòng của cô, mặc dù Lục Diệp Văn đã làm sai, nhưng anh yêu cô là sự thật,chuyện này không phải cô không nhìn ra.

Hắn ta nghe xong,trái tim đã bị cô tổn thương, lần này cô lại đâm thêm một nhát vào trái tim của hắn ta.Cơn điên trở nên ngông cuồng, hắn ta không nói gì liền cầm con dao hướng về Thi Thi định đâm cô.

Vậy mà con dao còn chưa bay đến thì đã bị một bàn tay chụp lại, người đó không ai khác chính là Lục Diệp Văn,ngay sau đó anh duỗi thẳng một chân đá thẳng vào bụng của hắn ta.

Thế là người bên ngoài nhân cơ hội chạy vào bắt lấy tên đàn ông đó lại.

Cho đến khi Thi Thi định hình được thì bàn tay của Lục Diệp Văn đã chảy ra rất nhiều máu.

Lúc này nét mặt cô mới thật sự trở nên sợ hãi, liền nhanh chóng chạy đến chỗ anh,nâng bàn tay của anh lên.

“Anh chảy nhiều máu quá… Để em cấp cứu cho anh”.

Khoảng thời gian Thi Thi băng bó vết thương cho Lục Diệp Văn, cũng chính là lúc trong đầu anh hiện lên những suy nghĩ mà trước đây anh chưa từng nghĩ đến.

Những câu nói khi nãy của cô, từng câu từng chữ anh đều nghe rõ mồn một.Anh có cảm động, cảm động rất nhiều vì nghĩ rằng cô vẫn còn yêu anh.Nhưng trong lòng anh khi đó lại bỗng chốc dâng lên một sự áy náy rất khó để hình dung.

Anh có nên tiếp tục cuộc hôn nhân này không? Một người phụ nữ tốt như Thi Thi có lẽ sẽ xứng với một người tốt hơn anh.Không có anh, vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt yêu cô và sẽ không bao giờ tổn thương cô.

“Anh có đau không?” Lúc này,Thi Thi vừa băng bó xong liền ngẩng đầu lên nhìn anh.

Vậy mà Lục Diệp Văn im lặng,anh không trả lời cô.Rất lâu sau đó,anh nhẹ nhàng đứng lên cúi đầu xuống hôn lên trán của cô, giọng điệu có chút không nỡ.

“Chúng ta kết thúc thôi…! Anh chấp nhận buông tay”.

Dứt lời,anh cầm bó hoa hồng đặt lên trên tay cô.

“Việc ly hôn,anh sẽ sắp xếp.Sau này em nhất định hạnh phúc”.

Nói xong,Lục Diệp Văn vừa không đành lòng, nhưng vẫn cố gắng bước đi rời khỏi phòng.

Thi Thi sững người,trong giây phút đó cô như bị ai đánh thật mạnh vào sau gáy.Cô không thể tin được anh là người đưa ra lời ly hôn với cô.

Cho đến khi một cô y tá chạy vào thông báo.

“Viện trưởng! Ca phẫu thuật đã đến giờ…”

Cô ý tá còn nói chưa hết,Thi Thi đã nhanh chóng cất tiếng ra lệnh.

“Cô mau cho người thay thế tôi thực hiện ca phẫu thuật này đi…”

Thi Thi là Viện Trưởng, đáng lẽ cô sẽ không còn bận tâm nhiều vào phòng phẫu thuật, nhưng cũng có vài trường hợp ngoại lệ mà cô phải đích thân phẫu thuật cho người đó.

Ngay sau đó,Thi Thi cởi chiếc áo bác sĩ của mình ra, rồi chạy thật nhanh đuổi theo Lục Diệp Văn.

Khi Thi Thi vừa chạy ra khỏi bệnh viện, cô không ngờ là Lục Diệp Văn vẫn giống như trước đây,anh vẫn đứng ở chỗ góc cây lớn gần lối đi vào cửa bệnh viện,đợi chờ cô.

Nước mắt của Thi Thi bỗng dưng rơi xuống, cô chẳng biết mình khóc vì điều gì.Cũng có thể là trong lòng cô vị trí của anh thật sự càng lúc càng lớn dần,anh đã làm chuyện có lỗi với cô, nhưng trái tim cô lại không thể nào mà dừng lại yêu anh.

Lục Diệp Văn nhìn thấy cô, nụ cười anh lập tức hiện lên.Rồi sau đó,anh chạy thật nhanh lại trước mặt của cô.

“Lúc nãy anh đã cá cược trong lòng mình.Nếu như em đuổi theo anh, chúng ta sẽ tiếp tục mối lương duyên ở kiếp này.Còn nếu như em đồng ý ly hôn…Anh sẽ giải thoát cho em, chúng ta không làm vợ chồng, nhưng anh nghĩ cũng sẽ là bạn bè của nhau”.

“Anh bị điên hả…?” Thi Thi giận dữ, vừa kéo áo anh vừa đưa tay đánh vào lồng ngực, miệng lại không ngừng chửi rủa “Ai cho anh có quyền được ly hôn với em.Anh là người làm sai, nếu ly hôn cũng phải là em đề nghị với anh… Diệp Văn! Anh nói đi, có phải anh không còn yêu em nữa có đúng không? Anh đã yêu cô gái đó…”

“Em nói cái gì?” Lúc này đến lượt nét mặt Lục Diệp Văn trở nên nghiêm túc,anh đưa hai tay nắm lấy cổ tay cô, nghiến răng nghiến lợi nói.“Trong cuộc đời của anh, người phụ nữ anh yêu chỉ có một mình em.Nếu không phải là em,anh sẽ bao giờ động lòng với ai nữa”

Thi Thi cắn chặt môi, cô chủ động ôm lấy anh.

“Em xin lỗi! Em không nên tránh né anh… Mặc dù em biết đó không phải lỗi của anh, nhưng em thật sự rất sợ hãi…Sợ anh sẽ không còn yêu em nữa…Diệp Văn!Em cũng giống như anh, người đàn ông em yêu ở trên đời này chỉ có một mình anh.Nếu như anh và em ly hôn,em sẽ không bao giờ yêu ai nữa…”

Lục Diệp Văn cười nhẹ, một nụ cười mang đến cho Thi Thi rất nhiều sự ấm áp.Anh khẽ vuốt nước mắt của cô, nhẹ nhàng nói.

“Đồ ngốc à! Chúng ta sống với nhau cũng đã hơn mười năm,em nghĩ anh sẽ dễ dàng buông tay em sao…Gia Bảo và Gia Gia sẽ như thế nào khi ba mẹ của chúng phải xa nhau”.

Câu nói vừa dứt,Lục Diệp Văn đã cúi đầu xuống ở trước mặt nhiều người hôn lên môi của cô.

“Hôm nay anh đến đây chỉ muốn ôn lại kỷ niệm ngày cưới của chúng ta.Anh muốn nhận được sự tha thứ thật tâm của em,anh muốn chúng ta không còn khúc mắc nào nữa”.

Thi Thi thút thít, gật đầu đồng ý ngay sau đó.

Cuối cùng hai người cũng đã có một buổi tiệc đầy lãng mạng tại một khách sạn năm sao nằm ở vùng ngoại ô.Chuyến đi kéo dài ba ngày và cho đến khi trở về.Mọi người trong nhà ai nấy đều vui mừng khi cả hai đã trở lại như lúc trước, thậm chí còn mận nồng hơn, bất kỳ nơi nào cũng có thể diễn phim tình cảm ở trước mặt mọi người.Điều này ngược lại càng khiến Lam Lam chẳng dám muốn về nhà họ Lục, cũng bởi vì cô không thể chịu nổi khi nhìn thấy hình ảnh hai người thân mật với nhau.Thật ra cũng là do Lục Diệp Bằng một tuần đi công tác gần hết bốn ngày, nếu không thì anh lại xã giao với khách hàng đến tận đêm khuya, có khi anh còn không trở về để gặp cô.Chuyện này luôn làm cho cô buồn bực, bởi vậy khi cô nhìn thấy ai hạnh phúc thì trong đầu cô không lúc nào không hiện lên hình bóng của anh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play