Một năm lại lặng lẽ trôi qua.Dường như sau khi những chuyện đau lòng đã xảy ra.Không có hình bóng của Dương Tiểu Vy, cuộc sống của Lam Lam cả một năm nay, đều trở nên rất vui vẻ, cô thậm chí còn không quan tâm cô ta sống trong bệnh viện tâm thần như thế nào.Cô nghĩ rằng suốt cuộc đời này, chắc chắn mình sẽ không còn gặp người phụ nữa đó nữa, hình bóng của cô ta chẳng còn một ai muốn nhớ đến.

Trời vừa mới hừng sáng, mùi hương cùng với âm thanh sột soạt nào đó đã làm kinh động đến giấc ngủ của Lam Lam.

Lam Lam từ từ mở mắt ra, thì tầm nhìn của cô đã rơi thẳng vào Lục Diệp Bằng, hôm nay anh ăn mặc rất chỉnh tề,trong bộ dạng giống như anh đang chuẩn bị đi làm vậy.

Nhưng cô nhớ hôm nay là chủ nhật mà!

“Ông xã! Anh đi đâu vậy?” Lam Lam vừa dụi mắt, liền ngồi dậy nhìn anh hỏi.

Lục Diệp Bằng nhìn cô ở trong gương, một nụ cười mang theo sự tà mị khi đập vào mắt anh chính là những dấu hôn mà tối hôm qua anh đã cuồng nhiệt để lên trên thân thể của cô.

Từ ngày Lam Lam đã trở lại với bộ phận làm vợ của anh, và cho anh cảm nhận được mùi vị đại khai sát giới năm xưa, thì cứ cách vài hôm là anh và cô lại tiếp tục tập thể dục trên giường, Tiểu An An cũng đã sống tự lập không còn bám mẹ như lúc trước. Cho nên bây giờ, cô vợ thân yêu của anh càng lúc ở bên cạnh anh nhiều hơn.

Lục Diệp Bằng bước đến giường,anh khẽ ngồi xuống đối diện với cô.

“Anh xin lỗi! Có thể ngày mai,anh sẽ không về kịp,để dự sinh nhật của em và An Nhiên”

“Sao…?” Lam Lam giựt mình.

Lục Diệp Bằng gật đầu.

“Anh rất tiếc.Vì hôm nay anh phải bay qua Thái Lan, có một số việc cần anh phải giải quyết”.

“Vậy anh đi trong bao lâu?” Lam Lam mang tâm trạng có chút hụt hẫng hỏi anh.

Lục Diệp Bằng cười nhẹ, khẽ đáp.

“Một tuần…Anh sẽ đi một tuần”.

Nghe xong,Lam Lam cúi đầu xuống, không nói gì cả.

Nhưng Lam Lam đâu hề biết rằng lúc này Lục Diệp Bằng đang cong khóe môi nở một cười rất gian xảo, cô không hề hoài nghi về câu nói của anh.

Một lúc sau,Lục Diệp Bằng liền đứng lên, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, khẽ nói.

“Thôi mà…Anh sẽ về sớm với vợ yêu!”

Dứt lời,anh liền xoay người định chuẩn bị đi.

Nhưng chỉ chưa đầy một giây sau,Lam Lam đứng trên giường, cô nắm lấy chiếc chăn phủ lên cả anh và cô, một tay cô ôm chặt lấy cổ anh, giọng điệu mang phần trách móc.

“Anh là người đàn ông nhẫn tâm, tại sao lại đi ngay lúc này chứ, lần nào anh cũng bỏ mặc em vào đêm sinh nhật là sao hả?”

Chỉ có một lần duy nhất anh dự sinh nhật cùng với cô đó là vào năm ngoái, nhưng khi đó cô chỉ mới sinh Tiểu An An, một ngày ý nghĩa như thế cô đã định dành cho anh, vậy mà con trai của cô cũng không thể để cho cô được như ý nguyện.

Cho nên năm nay,cứ nghĩ cuối cùng thời khắc mà cô mong muốn cũng đã tới, thì người đàn ông của cô lại đi ra nước ngoài.

Ông trời có phải muốn chơi cô không?

Lục Diệp Bằng khẽ cười.

Bởi vì đêm hôm qua quá là nóng bỏng.Lam Lam đã không hề để ý trên người mình không mặc gì cả, cứ thế mà ôm lấy anh.

Cho nên Lục Diệp Bằng cảm nhận được từ phía sau,hai ngọn đồi cao vút đầy gợi cảm ấy cứ liên tục cạ vào tấm lưng của anh.

Anh ho lên một tiếng, giọng nói cũng có chút thay đổi.

“Bà xã! Em là… đang quyến rũ anh sao? Cái đó…”

Nét mặt Lam Lam rất nhanh chóng đỏ lên hiểu ngay lời anh nói,tim cũng đập loạn nhịp, nhưng rất nhanh cô liền gạt sang một bên.

Lam Lam quay người anh lại,sau đó cô chủ động hôn lên môi anh, rồi kéo thẳng anh xuống giường, để anh nằm lên người cô.

“Em khó chịu khi anh rời khỏi em,anh có biết không?” Lam Lam hờn dỗi, đưa tay ôm chặt lấy đầu anh khiến cả gương mặt của Lục Diệp Bằng lúc này đã trực tiếp úp thẳng vào ngực của cô.

Tất nhiên Lục Diệp Bằng đều không chịu nổi sự quyến rũ này,anh từ bị động chuyển sang chủ động chiếm hữu lấy cơ thể cô một lần nữa trước khi rời khỏi.

“Chuyến bay còn hai tiếng nữa mới cất cánh, chúng ta cứ từ từ…”

Lục Diệp Bằng vừa nói, hành động cũng liền đi kèm.Hai người lại tiếp tục tập thể dục tại trên giường vào buổi sáng.

Lần này Lam Lam khá nhiệt tình,cô dường như khó chịu khi anh phải rời xa cô, nên đã trút hết lên người của anh.

****

Sau một hồi hoan ái cháy bỏng, hơn một tiếng đồng hồ trôi qua cuối cùng Lục Diệp Bằng cũng phải đi.

Từ lúc anh mặc lại quần áo cho đến chỉnh chu từng sợi tóc,Lam Lam vẫn chăm chú nhìn anh đến ngẩn người.

Sau khi làm xong,Lục Diệp Bằng bước đến bên cạnh cô, nhìn cô rất lâu, rồi đặt nụ hôn lên trán cô nhẹ nhàng cất tiếng.

“Anh sẽ về sớm,em đừng buồn”.

“Để em tiễn anh” Dù sao cô cũng phải làm tròn bổn phận của một người vợ tiễn chồng đi công tác.

Lục Diệp Bằng lắc đầu.

“Em hãy ở nhà chăm sóc Tiểu An An,anh đi một mình là được rồi!”

Nói xong,anh liền quay đầu đi ra cửa.

Cho đến khi anh gần đi ra đến cửa, cuối cùng Lam Lam đã không thể nào nhịn nổi đành phải lên tiếng hỏi anh.

“Vậy lần này…anh đi một mình sao? Có… có cô thư ký gì đó của anh đi không?” Điều cô sợ nhất chính là cô ta, người con gái đó…Cô sợ sẽ trở thành phiên bản giống như Dương Tiểu Vy.

Lục Diệp Bằng quay đầu,anh cười nhẹ nhưng nó lại chứa rất nhiều sự sung sướng.Anh biết vợ anh luôn chứa rất nhiều suy nghĩ về người phụ nữ đó.

Cô tin tưởng anh, nhưng lại nghi ngờ với những người bên ngoài.

Điều này cũng đúng,bởi vì Dương Tiểu Vy năm đó đã làm nhiều chuyện khiến bây giờ anh nhớ lại còn phải kinh hãi,huống chi là một người đa nghi như cô.

Một lát sau,Lục Diệp Bằng nhìn thẳng vào mắt của Lam Lam,dõng dạc trả lời.

“Lần này anh đi làm việc quan trọng nhất trong cuộc đời của anh,anh chỉ đi một mình…Còn về phần cô ta,em hãy yên tâm, người phụ nữ đó sẽ không thể nào tiếp cận được anh”.

Nói xong anh nhanh chóng mở cửa đi ra.

Sau khi cánh cửa đóng lại, nụ cười của Lam Lam mới thật sự thoáng lên, cô vừa buồn vừa vui.Buồn là anh đã đi, nhưng lại vui khi anh trao cho cô một niềm tin.

Cô cũng chẳng mấy quan tâm cô gái đó làm gì, trải qua bao nhiêu chuyện đương nhiên cô tin tưởng anh nhiều như thế nào rồi.Nhưng cô chỉ là còn để bụng chuyện cô ta chê bai, khinh thường cô

Lục Diệp Bằng bước ra ngoài cổng, khóe môi bỗng chốc cong lên,anh nhanh chóng lấy điện thoại ra gọi cho một người.

“Từ đây qua đó thời gian cũng rất dài, cậu nhanh chóng sắp xếp tối hôm nay Lam Lam phải được đưa lên máy bay.Tôi không muốn phải có bất cứ chuyện gì xảy ra vào ngày trọng đại này”.

*******

Đêm đến,Lam Lam chẳng thể nào ngủ yên giấc.

Ngày mai là sinh nhật của cô và An Nhiên, vậy mà Lục Diệp Bằng cũng đã không có mặt.Thiết nghĩ cô cũng chẳng muốn tổ chức sinh nhật để làm gì.Vẫn giống như trước đây, cô vẫn là chờ anh về để dự sinh nhật cùng cô và con.Anh cũng chỉ là đi vài ngày thôi, cô có thể chờ đợi được.

Trước giữa sân nhà, Lam Lam không hề biết chuyện gì sẽ xảy ra sắp tới đây.

Ngày hôm sau,ánh sáng chiếu qua khung cửa.Ánh nắng xuyên qua rèm cửa soi thẳng vào bên trong căn phòng mang một màu sắc truyền thống.

Bên ngoài tiếng chim hót líu lo, đã đánh thức Lam Lam đang từ trong một giấc mộng,mơ hồ tỉnh dậy.Mái tóc xinh đẹp óng mượt mang vẻ đẹp đen huyền của cô giờ đây nó đã khá dài, cô nuôi dưỡng tóc dài cũng là vì Lục Diệp Bằng rất thích cô để kiểu tóc này.

Mái tóc dài khiến cô trông lúc này mang theo một vẻ đẹp lười biếng.Cho đến khi cô ngước mắt nhìn xung quanh căn phòng, thì lúc này cô mới tá hỏa giật bắn mình liền lập tức ngồi dậy.

Ánh mắt cô trợn lên, dường như cô không thể tin những thứ xuất hiện trước mặt cô.

“Đây là đâu? Tại sao mình lại ở đây?”

Lam Lam kinh hãi như thế, cũng bởi vì trước mặt cô lúc này không phải là căn phòng tại biệt thự của anh và cô.Ở nhà cũng chưa hề tồn tại căn phòng như thế này.

Căn phòng này trang trí theo kiểu người Châu Âu, nhưng cũng pha một chút cổ điển, nó giống như một căn phòng của khách sạn khi cô và anh ở London.

Không lẽ đây là London…? Cô đang nằm mơ có phải không?

Ngay lúc cô còn đang mơ màng nghĩ mình đang nằm mơ, thì cửa phòng đột ngột được mở ra.

Lam Lam ngước mắt nhìn.

Một vài người mang vẻ đẹp của người nước ngoài thay phiên nhau đi vào.

Một người phụ nữ vừa thấy cô đã tỉnh, liền bước đến sử dụng tiếng anh để giao tiếp với cô.

“Xin chào phu nhân! Mọi người còn đang chờ,xin phu nhân hãy chuẩn bị”.

“Hả…?” Lam Lam đứng hình, cô không biết chuyện gì đang diễn ra nữa.

Bọn họ nói gì…Ai chờ?

Rốt cuộc cô ở đang ở đâu vậy? Những người này phải chăng đã bắt cóc cô đến đây không?

Cô phải làm sao đây?

Người phụ nữ đưa tay lên đồng hồ, thấy sự chậm trễ của Lam Lam, cô ấy có một chút sốt ruột.Vài giây sau, người phụ nữ mặc kệ Lam Lam, liền nhanh chóng bước đến kéo lấy tay của cô.

“Phu nhân! Để tôi giúp cô một tay”.

Dứt lời, người phụ nữ đó cùng với vài người lôi kéo Lam Lam xuống giường.

Lam Lam hoảng hốt, vội vàng vùng vẫy, vừa chống cự vừa hét lên.

“Các người muốn gì, chồng của tôi nhất định sẽ không tha cho các người nếu các người đụng vào người tôi”.

Vừa đúng lúc,cửa phòng lại bị đẩy ra một lần nữa,nhưng lần này là sự xuất hiện cùng với một giọng nói mang đầy ấm áp của cô bạn thân từ thuở nhỏ của cô.

“Lam Lam!”

Đó là A Mẫn, cô ấy xuất hiện như một vị cứu tinh.

Lam Lam giương mắt lên nhìn A Mẫn Mẫn, khẽ cầu cứu.

“A Mẫn! Cậu cứu mình với,bọn họ…”

Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của Lam Lam,A Mẫn không nhịn được bèn phá lên cười lớn.

Lam Lam chợt nhíu mày khó hiểu.

“Cậu cười cái gì… Mình đang bị bắt cóc đấy!”

“Bắt cóc?” A Mẫn kinh ngạc

“Chứ còn gì nữa”.Cô nhìn A Mẫn.

A Mẫn bước đến, liền đưa tay vỗ nhẹ lên trán của Lam Lam, khẽ nói.

“Cậu bớt xem phim lại giùm mình đi,ai mà dám bắt cóc cậu, lại còn cho cậu ở một căn phòng sang trọng như thế này nữa!”

“Là sao?” Đầu Lam Lam như muốn nổ tung, cô muốn biết chuyện gì đang xảy ra.

A Mẫn mím môi cười nhẹ,sau đó cất tiếng.

"Hôm nay là sinh nhật của cậu mà, mình và Hoắc Thiếu Tiên đã thay mặt Lục Diệp Bằng tổ chức cho cậu một buổi tiệc…"Vừa nói, cô vừa đưa tay ngắt hai bờ má của Lam Lam “Tình yêu ơi! Hôm nay cậu nhất định sẽ hạnh phúc, sẽ có một món quà rất lớn dành tặng cho cậu”.

"Hả…?"Lam Lam ngẩn người.

A Mẫn tặc lưỡi.

“Cậu mau tắm rửa và thay ngay chiếc váy mà mình chuẩn bị, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!”

Nói rồi A Mẫn nhìn qua người phụ nữ lúc nãy,nói tiếng anh với cô ấy.

“Mau giúp cô ấy”.

Ngay sau đó,Lam Lam bị rất nhiều người kéo vào phòng tắm với đôi mắt ngỡ ngàng.

Cho đến khi cô ý thức lại bọn họ muốn tắm cho cô, thì cô liền xấu hổ nhanh chóng nói mấy người họ là cô tự tắm được và bảo họ đi ra.

Trời ơi! Cô lớn như vậy rồi, có cần thiết nhờ người khác tắm không? Thật xấu hổ chết mất thôi!

*****

Khoảng thời gian Lam Lam chuẩn bị,A Mẫn luôn đứng ở bên cạnh cô.Cô ấy thậm chí hướng dẫn từng người nên làm cái gì.

Nhìn thấy dáng vẻ đầy nghiêm túc của A Mẫn,Lam Lam trong lòng cũng có chút ngạc nhiên.Đây là lần tiên cô thấy cô ấy căng thẳng đến như vậy.

Sau gần hơn một tiếng đồng hồ,cuối cùng Lam Lam cũng đã được trang điểm với một gương mặt hoàn toàn mới lạ.

Đến khi cô nhìn vào gương, thấy được gương mặt của mình, cô mới giật nảy mình lên liền đưa tay chạm vào gương mặt của mình,vừa nói.

“Mẫn…! Tại sao họ lại trang điểm mình như vậy? Đây chẳng khác nào là trang điểm cô dâu”.

Với lớp phấn dày đặc, cùng với những điểm nổi bậc đầy sắc sảo trên gương mặt.Lam Lam thầm nghĩ hôm nay chỉ là tiệc sinh nhật, không cần phải làm quá lên như vậy chứ!

A Mẫn cười khẽ, vội kéo hai tay của Lam Lam xuống.

“Hôm nay cậu là nhân vật chính mà, phải nổi bật hơn mọi người chứ!”

“Nhưng…”

“Không nhưng gì hết,trang điểm xong rồi thì bây giờ cậu mau đi thay đồ đi, buổi tiệc sắp bắt đầu rồi!”

Dứt lời,A Mẫn bèn kéo Lam Lam vào phòng thay đồ.Lần này chính cô ấy sẽ giúp cô bạn thân của mình mà không cần đến ai.

Lam Lam lại một lần sững sốt,khi không nghĩ A Mẫn đã sắp xếp một chiếc váy cưới theo kiểu dáng của phương Tây dành cho cô.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sinh nhật thôi mà, có cần trịnh trọng như thế không?

“A Mẫn…!”

“Được rồi, một lát nữa cậu sẽ biết thôi!”

A Mẫn đã đoán ngay thế nào Lam Lam cũng bày ra bộ mặt này để chấp vấn cô.Nhưng theo kế hoạch ban đầu,cô phải giữ bí mật cho đến phút cuối, nếu không cái tên chết tiệt đó lại hành xác chồng cô nữa thì biết tính làm sao…



Mọi việc gần như đã hoàn tất,A Mẫn mới bắt đầu dẫn Lam Lam rời khỏi phòng.

Lam Lam vừa bước ra ngoài, cô mới thật sự nhận ra nơi mà cô đang ở, nó được xây dựng kiến trúc như một toà lâu đài, nó như một cung điện của những vị vua chúa phương Tây mà trước đó cô từng được xem trên tivi.

Không biết là có phải Lục Diệp Bằng đã chi một số tiền rất lớn, để Hoắc Thiếu Tiên và A Mẫn giúp anh tổ chức buổi sinh nhật này đền bù cho cô không.

Nhưng sinh nhật của cô mà thiếu vắng đi anh, cho dù anh có chi bao nhiêu để bù đắp cho cô thì sự vui vẻ trong tiệc sinh nhật của cô cũng đã giảm đi rất nhiều.

A Mẫn nắm lấy tay Lam Lam đi ngang qua tòa lâu đài, rồi dẫn cô đến một nơi.

“A Mẫn! Rốt cuộc cậu đang định làm gì vậy?” Đến lúc này,Lam Lam đã không còn chịu nổi, bèn quay đầu nhìn A Mẫn, nghiêm túc hỏi.

A Mẫn thở dài, cô đưa ánh mắt nhìn về một nơi xa xăm.

“Tình yêu ơi! Cậu hãy nhìn về phía trước đi, cậu hãy xem điều gì sẽ xảy ra với cậu”.

Nghe xong,Lam Lam lập tức xoay người nhìn về hướng chỉ tay của A Mẫn.

Trong phút chốc,Lam Lam thật sự không thể tin những gì đang xảy ra trước mắt cô, cảm xúc đột ngột dâng trào, cô bèn đưa tay lên ôm lấy miệng.

A Mẫn cười tươi, kéo Lam Lam đi về đằng trước.

“Lục Diệp Bằng! Kế hoạch đã thành công, việc còn lại là anh phải làm sao cho Lam Lam một buổi hôn lễ đầy ý nghĩa đấy!”

Nói xong,A Mẫn đã vội rời đi.

Ngay lúc này,Lục Diệp Bằng đang mặc trên người bộ âu phục màu đen,trên tay cầm một bó hoa hồng, đang từng bước từng bước tiến lại gần Lam Lam.

Đứng trước mặt Lam Lam rồi,anh mới chợt nhận ra trái tim anh lúc này như muốn nhảy ra ngoài, nó cứ hối thúc anh hãy làm điều mà mình phải nên làm từ rất lâu.

Lam Lam đứng hình vài giây,cho đến khi anh đã đứng ở trước mặt của cô, lúc này cô cố gắng kiềm chế sự run rẩy trong lòng bèn cất tiếng hỏi.

“Anh…anh không phải đã ra nước ngoài rồi sao?”

Nét mặt Lục Diệp Bằng thoáng chốc nở lên một nụ cười nhẹ nhàng,anh khẽ đưa bó hoa cho cô, rồi chủ động cúi đầu xuống hôn lên trán của cô.

“Thì chúng ta đang ở nước ngoài mà, đây là Ireland…”

“Sao…?” Lam Lam kinh hãi,vội nhìn xung quanh

Cô đang nằm mơ có phải không? Đây là Ireland sao…

Nói xong câu nói ấy,Lục Diệp Bằng đã không chừng chờ liền khụy một chân xuống.

Lam Lam sững người,chưa kịp nói câu nào.Thì đúng lúc này đây,Lục Diệp Bằng không biết từ đâu đã lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh lục.

Cô chợt suy ngẫm trong vòng một giây.

Khung cảnh này sao giống như…

Bùm …

Một âm thanh rất lớn lúc này đột ngột vang lên khiến Lam Lam có chút giựt mình.

Ngay sau đó, cô bỗng đưa mắt nhìn lên bầu trời tìm kiếm âm thanh đó.

Một dòng chữ khắc bằng những ánh đèn sáng như những con đôm đốm hiện ra trước mắt của cô.

“Bảo bối! Hãy làm vợ anh nhé!”

Lam Lam tròn mắt,kinh ngạc cúi xuống nhìn anh.Cô dường như chẳng nói được lời nào.Đã từ rất lâu, cô luôn ước mơ sau này mình cũng sẽ có buổi cầu hôn giống như một nữ chính ngôn tình nào đó, nhưng kể từ sau khi Lục Diệp Bằng hôn mê và cho đến khi anh tỉnh lại, cô cảm nhận được dường như anh đã quên đi những lời hứa hẹn lúc trước, nên cô cứ nghĩ mình sẽ không bao giờ có lại một hôn lễ nào nữa,huống hồ là một màn cầu hôn lãng mạn như thế này.

Lục Diệp Bằng nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, thứ ánh sáng chói mắt khiến Lam Lam một lần nữa giật mình.

Chiếc nhẫn được khắc lên một viên kim cương khá lớn nhưng lại không hề nặng nề, nó xinh đẹp đến mức vừa mở ra đã thu hút nhiều đôi mắt đang đứng núp ở bên trong, lén lúc xem màn cầu hôn của hai người.

Lục Diệp Bằng nâng bàn tay của Lam Lam lên, đôi mắt ngập tràn tình yêu nhìn cô, giọng điệu có chút run rẩy.

“Vợ yêu! Mặc dù em đã làm vợ của anh rồi, nhưng trong lòng anh vẫn còn nợ em một hôn lễ thật sự nghiêm túc…Trước đây,anh và em kết hôn cũng chỉ vì hợp đồng hôn nhân,anh biết là khi đó anh đã có lỗi với em rất nhiều.Khi đó mặc dù chúng ta đồng ý kết hôn, nhưng anh đã bỏ rơi em, để em tự mình lo cho hôn lễ chúng mình…Một buổi hôn lễ khi đó, đã làm cho em bị tổn thương rất nhiều”.

Lam Lam rưng rưng, khẽ lắc đầu.

“Không! Trong chuyện đó,anh không hề có lỗi”.

Lục Diệp Bằng cười khẽ.

“Bà xã! Em vẫn như vậy,em vẫn tốt bụng như ngày nào”

Dứt lời,anh cầm lấy chiếc nhẫn, chuẩn bị đeo vào ngón áp út của cô,ngước lên nhìn cô khẽ nói.

“Hãy cho anh một cơ hội, làm vợ của anh nhé!”

Đối với màn cầu hôn lãng mạn như thế này và những thứ từ trước đến giờ anh đã làm cho cô,Lam Lam làm sao có thể từ chối màn cầu hôn này được.

Một giây sau,Lục Diệp Bằng liền nhận được cái gật đầu nhanh chóng từ cô, niềm sung sướng trong lòng của anh bây giờ không biết phải diễn tả ra làm sao.

Lục Diệp Bằng từ từ đeo chiếc nhẫn vào ngón áp úp vào tay của cô.Sau đó bất ngờ này đến bất khác khiến Lam Lam không thể tin nổi những gì trước mắt đang xảy ra.

Đúng cái những người thân của cô bao gồm: Cả gia đình nhà họ Tần và nhà họ Lục, cùng với những người bạn đều tập trung ở đây.

Lam Lam ngạc nhiên nhìn về phía mọi người.

“Mọi người…”

Bà Tần nghe xong, không chừng chờ liền lên tiếng trả lời với cô.

“Diệp Bằng đã sắp xếp buổi lễ cầu hôn này từ rất lâu, chỉ có điều con gái của mẹ lần này lại chậm chạp quá đấy!” Nói rồi bà đưa tay lên xem đồng hồ “Đã đến giờ làm lễ rồi!”

Vẫn còn một chương ngoại truyện nữa, mới hết nha mọi người

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play