Tác giả: Phương Anh

7

Để được cưới em, tôi đã phải quỳ dưới nhà em ba ngày liền.

Đúng vậy, vì được sự chấp thuận của bố em mà tôi quỳ trước cổng nhà em ba ngày, quỳ tới khi đầu gối tê cứng, quỳ bất chấp nắng mưa, quỳ để hàng xóm đi qua cũng phải xót thương mà nói đỡ vài câu, quỳ cho tới khi bố em vác gương mặt hằn học đi ra dùng ánh mắt phức tạp nhìn tôi sau đó kêu tôi đi vào nhà.

Cũng từ đó, mỗi khi tôi làm em giận em sẽ bảo: "Quỳ giỏi lắm cơ mà, anh đi ra góc nhà quỳ xuống sàn cho tới khi em nguôi giận thì thôi."

8

Nói về kết hôn, sau khi cưới xong chúng tôi vẫn cứ trải qua cuộc sống như vậy, vì em và tôi sống chung từ khi yêu nhau rồi nên kết hôn chẳng qua cũng chỉ là bước cuối cùng để chứng thực cho tình yêu này mà thôi.

Có gì khác ư, khác đó là em trở nên khá là đáng yêu, tôi thấy đáng yêu gấp ngàn lần khi chúng tôi yêu nhau.

Em tôi dị ứng xoài nhưng xoài là thứ quả mà em thích ăn nhất.

Mới ban đầu chúng tôi cũng không biết đâu, hôm ấy tôi lái xe đón em tan làm về, chúng tôi có tạt vào một nhà hàng ăn cơm và món tráng miệng của quán là bánh mouse xoài, em mê xoài lắm nên đánh xoẳn hết hai cái liền, nửa đêm hôm đó khi đang mơ màng tự dưng em đạp tôi tỉnh dậy sau đó kêu lên.

"A a a a, anh ơi, nhanh lên nhanh lên, sau lưng em ngứa quá."

Tôi cũng nghĩ bình thường như mọi ngày thôi nên vẫn nhắm tịt hai mắt thò tay vào trong áo em gãi lưng cho em, nhưng em lại ngọ nguậy nói: "Chưa được, anh gãi mạnh lên xíu đi."

Thật sự tôi không dám gãi mạnh theo ý em, tôi sợ làn da mềm mềm của em bị tôi gào cho bật máu nên đổi thành dùng lòng bàn tay xoa xoa, xoa hai cái thì tôi bật ngửa dậy lật em lại rồi sờ lên trán em, người em tôi nóng bỏng như lửa, hai mắt sưng đỏ lên trông đáng thương vô cùng.

"Em làm sao thế này."

"Em không biết, nhưng mà ngứa vãi." Nói rồi em kéo áo lên cho tôi xem, người em nổi dày ban đỏ, "Anh mau gãi cho em đi, em ngứa sắp chết tới nơi rồi đây này."

Tôi nào dám cào mạnh, vội giữ lấy bàn tay đang muốn thò xuống gãi của em sau đó ôm em ngồi dậy.

"Làm gì vậy?" Em mơ màng hỏi, giọng em còn hơi khàn khàn.

Tôi với lấy quần áo vắt ở trên cái giá gần đó tới xỏ vào cho em, sau khi xỏ xong cho em đôi tất vào thì vội ôm em dậy chạy thẳng xuống lầu: "Chúng ta đi bệnh viện."

Lần đó tôi thật sự rất sợ, nửa đường em đã sốt cao tới mê sảng không biết trời trăng mây đất gì nữa, vội vàng chạy vào đăng ký khám bệnh, cũng may nửa đêm bệnh viện không có mấy người tới khám cho nên chúng tôi nhanh chóng được đưa vào phòng khám.

Khi nghe bác sĩ nói em bị sốc phản vệ dị ứng với xoài thì tôi ngẩn người, thứ nhất là vì trước nay em ăn xoài vẫn rất bình thường, thứ hai là tình trạng dị ứng của em nặng quá.

....

Từ nửa đêm tới gần sáng tôi không hề chợp mắt mà ngồi bên giường bệnh trông em chuyền nước, còn em thì sau khi hạ sốt bắt đầu tỉnh lại, em cũng không ngủ cả đêm, theo những gì em nói thì là: "Cả người em ngứa như đang nằm giữa ổ kiến ấy, không ngủ được."

Để tránh em đưa tay gãi làm mình bị thương tôi còn cởi áo khoác ra rồi nằm lên giường ôm chặt hai tay hai chân em. Có lúc ngứa quá em dùng đôi mắt đáng thương vô cùng nhìn tôi chằm chằm, nhìn tới mức nước mắt em tự chảy ra khỏi hốc mắt thì tôi mới thò tay xoa xoa cho em đôi chút.

...

Từ ngày đó tôi không hề cho em đụng vào đồ ăn hay bất cứ thứ gì có liên quan tới xoài, tôi sợ em lại bị dị ứng.

Nhưng vẫn có đôi khi tôi sơ hở.

Ngày ăn cưới bạn, trên bàn có một cốc kem xoài ngon lắm, em dùng đôi mắt long lanh nhìn tôi sau đó dơ một ngón tay lên bảo: "Em chỉ liếm một cái thôi, nhé?"

Mủi lòng nên tôi cho em liếm một cái, kết quả là ngày hôm đó về em ngứa tới hai mắt rưng rưng sợ hãi thề thốt sau này không bao giờ ăn xoài nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play