"Cái gì! Ngài ấy tới đây sao!" Tu Tư kích động đi về phía văn phòng.
Trên đường đi, đều có thể nhìn thấy vô số ánh mắt hâm mộ của các quân thư khác, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy trùng đực đang ngoan ngoãn ngồi trên sô pha.
Phong Tảo thấy Tu Tư vào, liền lập tức cười tít mắt, đưa bó hoa ra trước mặt và nói: "Tu Tư, anh họp xong rồi sao, tôi đến đón anh tan làm đây. A.. Hoa này tặng cho anh. Hì hì... hy vọng là anh thích nó." Phong Tảo có chút khẩn trương, hắn không biết là Tu Tư có thích nó hay không.
Nhìn bộ dạng của trùng đực đang cười tủm tỉm, trong lòng Tu Tư thật ấm áp: "Cảm ơn, tôi thật sự rất thích nó."
Nghe vậy Phong Tảo liền vui vẻ cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Đúng rồi, nhìn thấy Phong Tảo trước mặt rất tự nhiên nói ra hai từ "về nhà", Tu Tư nghĩ, "cuối cùng mình cũng có gia đình rồi."
"Không thể nhìn được nữa, đó là hùng chủ tương lai của thiếu tướng đấy."
"Sh*t, tại sao không có trùng đực nào tặng hoa cho ta vậy?"
"Ta tặng, ta sẽ tặng."
"Cảm ơn, ta không thích tình yêu giữa thư thư."
"...........Ta cũng vậy, người ta chỉ thích trùng đực dễ thương thôi."
Dọc theo đường đi, Tu Tư hoàn toàn mờ mịt không biết gì, một tay hắn ôm hoa, tay còn lại vẫn luôn được trùng đực nắm lấy, đi tới tận cửa mới phản ứng lại.
Ở trên xe, Tu Tư không khỏi cảm thấy khó chịu, trùng đực đích thân tới đón mình về, vậy mà mình không nói ra được lời nào hay ho, ngài ấy có tức giận không nhỉ?
Nhưng hắn thật sự rất hạnh phúc, lần đầu tiên có trùng đực đưa đón về nhà, lần đầu tiên được trùng đực tặng hoa cho.
Phong Tảo đã sớm dùng kính chiếu hậu nhìn thấy lỗ tai trùng cái chuyển sang màu hồng hồng, trong lòng tràn ngập vui vẻ, cảm thấy trùng cái nhà mình thật ngây thơ.
Về đến nhà, Phong Tảo liền đề xuất ý kiến muốn tới đơn vị của Tu Tư làm dược sĩ, Tu Tư có chút do dự, nhưng vừa nghe đến việc hai trùng có thể cùng nhau đi làm rồi cùng nhau tan làm về nhà thì liền động tâm.
Dưới sự phân tích tỉ mỉ của Phong Tảo, Tu Tư đành phải thỏa hiệp, bọn họ ở bên nhau cũng tốt, bản thân hắn lúc nào cũng có thể chiếu cố cho trùng đực.
Tu Tư ngay lập tức đứng dậy liên hệ với bên bộ phận nhân sự, đem ý kiến vừa thảo luận ra nói, bên kia liền nhanh chóng đồng ý.
Đùa sao, trùng đực muốn tới làm mà trùng đực đó còn có bằng dược sĩ, không đồng ý là ngu rồi.
Tu Tư: "Tôi đã sắp xếp xong rồi, dựa vào thành tích trước kia của ngài hoàn toàn đủ điều kiện để đảm nhận công việc này. Hàng ngày ngài chỉ cần xử lý một số loại thuốc là được."
Phong Tảo cười tủm tỉm nói: "Tu Tư, anh thật tốt. Chúng ta chuẩn bị bữa tối thôi, ngày mai có thể đi làm cùng nhau rồi, tối nay để tôi nấu ăn cho nhé."
Tu Tư kinh hãi đến mức không biết nên làm gì: "Ngài chê tôi nấu ăn không ngon sao? Tôi có thể học lại mà."
Phong Tảo liền giải thích: "Không phải đâu, bảo bối à, em muốn cho anh nếm thử tay nghề của em."
(vì sếp đã gọi người ta là "bảo bối" rồi nên tui chuyển xưng hô thành em - anh luôn)
Tu Tư bị một tiếng gọi "bảo bối" này mà mặt không ngừng đỏ lên, nhưng vẫn sợ Phong Tảo xuống bếp bị dao cắt trúng làm bị thương.
Phong Tảo bất đắc dĩ xoa đầu trùng cái trấn an: "Nếu không thì anh đứng bên cạnh nhìn, như vậy là được rồi chứ?"
Trùng đực đã nói vậy thì Tu Tư cũng không dám nói gì nữa, đứng trong phòng bếp nhưng cơ thể lúc nào cũng cảnh giác, sợ trùng đực mỏng manh bị thương.
Lúc mới bắt đầu, cơ thể Tu Tư vốn đang căng cứng nhưng khi nhìn thấy Phong Tảo có thể sử dụng thuần thục các loại dụng cụ trong nhà bếp thì cơ thể cũng thả lỏng đôi chút.
Chỉ thấy Phong Tảo nhanh tay đem một đĩa cà rốt cắt thành sợi nhỏ, tự thấy kỹ thuật xắt rau của mình không bằng Phong Tảo, thấy Phong Tảo chậm rãi xử lý các nguyên liệu khác không chút hoang mang, một mình cậu có thể xử lý hai nồi thức ăn vô cùng thành thạo, còn có thể chuẩn bị thêm một ít đồ ăn phụ và hầm thêm một nồi súp.
Bận rộn chưa đầy một giờ thì Phong Tảo cũng đã hoàn thanh xong 3 món mặn và 1 món canh.
......
"Thế nào? Ăn có ngon không?" Phong Tảo hỏi.
"Ngon lắm, thật sự rất ngon." Tu Tư không nghĩ tới tay nghề nấu ăn của trùng đực lại tốt như vậy.
Phong Tảo: "Cái này là canh khoai mỡ với sườn heo, anh uống nhiều một chú, rất tốt cho dạ dày đó." Mấy ngày nay hắn có xem qua tin tức trước kia của Tu Tư, biết được anh ấy từ một dân thường phải vất vả từng bước đi lên mới có được vị trí ngày hôm nay.
Đặc biệt là khi nhìn thấy tin tức về nơi công tác của họ điều kiện sống khó khăn vô cùng, phải ba tháng mới được tiếp tế vật tư một lần, cho nên trong điều kiện sống như thế thì cơ thể của họ không ít thì nhiều cũng sẽ bị tổn thương.
Đặc biệt trong hai ngày vừa qua, Phong Tảo có thể nhìn thấy Tu Tư hay có thói quen dùng tay ấn vào bụng ngay vị trí dạ dày, liền biết ngay dạ dày của Tu Tư nhất định là không tốt chút nào, cho nên hắn hạ quyết tâm phải chăm sóc dạ dày của Tu Tư thật tốt.
Tu Tư cũng múc cho Phong Tảo một chén canh, nói: "Hùng Tử cũng uống đi, mùi vị của canh này rất ngon."
Phong Tảo vui vẻ cầm lấy chén canh, nói với Tu Tư: "Dạ dày của anh không tốt. Sau này, mỗi ngày em đều sẽ nấu canh thuốc để bồi bổ, giúp dạ dày của anh phục hồi tốt hơn nhé."
Tu Tư có hơi ngạc nhiên, không ngờ Phong Tảo lại để ý đến những chi tiết này, nhưng hắn cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, bản thân có thể may mắn gặp được Phong Tảo, thì nhất định phải toàn tâm toàn ý yêu thương cậu.
"Em có để lại một ít canh trong tủ lạnh mai mình mang theo ăn trưa, ngày mai chúng ta có thể cùng nhau đi làm rồi dùng bữa cùng nhau luôn." Phong Tảo nhìn Tu Tư đang ăn cơm ngon lành thì trong lòng càng vui hơn.
Nơi bọn họ làm việc, buổi trưa chỉ có hai tiếng rưỡi để nghỉ ngơi, thế nên hầu hết nhân viên ở đó đều không về nhà, cơ bản là đều ăn luôn ở căn tin hoặc là tự mang theo đồ ăn của mình, sau khi ăn xong thì chợp mắt một lát tại vị trí riêng của họ, đầu giờ chiều liền bắt đầu làm việc tiếp.
Cùng nhau đi làm đó, cảm giác thật là tuyệt vời, Tu Tư nghĩ tới liền gấp không thể chờ nổi đến ngày mai.
......
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT