*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

47. Trân Ly

Ngày hôm sau.

"Hùng chủ, em đừng đi, chờ anh xin nghỉ hai tiếng rồi để anh đi cho." Tu Tư thấy Phong Tảo ăn cơm xong liền chuẩn bị đi đón Trân Ly thì vội mở miệng nói để anh đi thay.

"Ai dà, anh bây giờ còn đang mang bé con đấy, không nên đi tới mấy chỗ đông đúc đâu, ngoan ngoãn ở trong văn phòng làm tiếp công việc đi nha." Phong Tảo sờ sờ vành tai Tu Tư trấn an.

Thấy Tu Tư còn muốn nói tiếp Phong Tảo liền nói thẳng: "Được rồi được rồi, anh phải để cho em thể hiện sự ưu tú của em trước mặt thư phụ nữa chứ, đừng có nịnh nọt rồi giành với em. Nói chuyện nãy giờ cũng sắp tới giờ rồi, đưa thư phụ về nhà xong rồi em quay lại liền." Phong Tảo nắm lấy tay Tu Tư, hướng về phía Arthur đang hùng hổ nhét đùi gà vào trong miệng nói: "Arthur, lát nữa ăn xong nhờ anh dọn dẹp giùm nhé."

Từ trong bát cơm ngẩng đầu dậy, Arthur vỗ vỗ ngực: "Yên tâm đi."

Phong Tảo nhìn thời gian: "Em đi đón thư phụ đây, anh mới ăn xong thì ngồi một chút đi." Nói xong liền đi tới phòng thuốc xin phép trưởng phòng nghỉ tạm thời.

Trên đường đi tới trạm dịch chuyển, Phong Tảo cố ý đi vào cửa hàng bán hoa để mua một bó hoa hướng dương mà Trân Ly thích.

Trước đó Phong Tảo cũng đã hỏi qua Tu Tư về cuộc sống trước đây của Trân Ly, khi còn trẻ bị đổ oan khiến cho bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, Trân Ly đã phải làm việc rất vất vả mới có thể nuôi sống anh, sau đó lại chờ tới khi anh ở trong quân đội có thành tích liền điều tra rõ chân tướng sự việc năm đó, Trân Ly mới được trả lại sự trong sạch.

Nhưng bởi vì khi còn trẻ Trân Ly đã quá mệt nhọc, hơn nữa trong lòng ông luôn có khúc mắc, cho tới khi chân tướng năm đó được làm sáng tỏ, thì cơ thể của ông mới bắt đầu hồi phục từ từ.

Phong Tảo nhớ rõ Tu Tư có nói khi anh còn nhỏ có vô tình nhìn thấy trong một bức thư của Trân Ly trước khi ông kết hôn viết là ông rất thích đi du lịch, muốn được ngắm nhìn phong cảnh của nhiều nơi, đáng tiếc, trong trí nhớ của Tu Tư, anh chưa bao nhìn thấy Trân Ly đi du lịch.

Nghĩ nghĩ một hồi cũng tới nơi, vừa đúng lúc, Phong Tảo cầm lấy bó hoa hướng dương đi tới chỗ cổng ra.

Lúc này ở cổng ra đã có không ít trùng đang đứng chờ, Phong Tảo phóng tầm mắt nhìn xung quanh, hình như ở đây chỉ có mình cậu là trùng đực thôi.

"Wow! Là trùng đực kìa, cậu ấy đáng yêu quá nha."

"Cậu ấy trông cũng không lớn lắm, không biết đã có thư quân chưa nữa."

"Có thư quân hay không thì cũng không tới lượt ngươi đâu, trùng đực quý giá như vậy mà."

"Ai ai ai, đừng có nằm mơ nữa, bó hoa mà trùng đực cầm trong tay kia chắc chắn là để tặng cho thư quân của cậu ấy rồi."

......



Trân Ly rất cảm động, đây là lần đầu tiên ông được người khác tặng hoa cho, mà người đó còn là bạn đời của con trai ông nữa, điều này khiến cho ông vô cùng vui vẻ, "Cảm ơn con, ta rất thích."

"Người thích thì tốt rồi, nào, Thư phụ mau đưa balô cho con, cái túi đó cũng đưa con luôn đi." Nói xong, không đợi Trân Ly phản ứng lại liền lập tức cầm lấy balô. Hành động này nhất thời làm cho Trân Ly sợ hãi, "Không cần không cần, ta tự cầm được." Trân Ly không muốn trùng đực trân quý phải mang cái đống đồ nặng như vậy.

"He he, không sao đâu ạ." Phong Tảo cười nói.

"Wow wow wow, mấy người nhìn kìa, trùng đực đó tính tình tốt quá đi."

"Đúng đúng đúng, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một trùng đực khiêm tốn như vậy đó."

"Người kia là Thư phụ của cậu ấy sao, vậy mà có thể tự mình tới đón còn mang theo hoa nữa chứ."

"Sao tôi cảm thấy vị hùng chủ kia trông hơi quen quen nha."

"Nghe ngươi nói, ta cũng cảm thấy như vậy a."

......

"Xin chào, ngài trùng đực tôn kính, tôi tên là Nick, là CEO của một công ty lớn, từ nãy tới giờ tôi vẫn luôn chú ý tới ngài và cũng đã bị ngài hấp dẫn rất nhiều, hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội để được theo đuổi ngài." Một âm thanh không được hay cho lắm đã đánh vỡ bầu không khí vui vẻ của Phong Tảo và Trân Ly.

"Hả?" Phong Tảo với vẻ mặt sững sờ nhìn tới diện mạo nhỏ xinh đáng yêu của á thư trước mắt, tên trùng này không biết hắn ta đang muốn làm gì đây hả.

Nick: "Tôi hy vọng ngài có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi ngài, tôi có rất nhiều tiền, có thể cho ngài một cuộc sống sung túc giàu sang nhất, còn......."

"Dừng dừng dừng dừng dừng, tôi đã có thư quân rồi." Phong Tảo lập tức cắt ngang, Trân Ly còn đang đứng đây đó, cái tên trùng đáng chết này mắc cái giống gì mà tự nhiên tới đây làm hại cậu vậy hả, thật là khó chịu.

Nick không cho là đúng, có thư quân thì sao, hắn có rất nhiều tiền, chỉ cần cùng trùng đực kết hôn rồi giành được sự yêu thương của trùng đực thì cái vị trí thư quân đó sớm muộn gì cũng sẽ thuộc về hắn thôi, "Làm thư hầu cũng được, chỉ cần tôi có thể ở bên cạnh ngài."

Phong Tảo lập tức thay đổi sắc mặt, tên trùng này không nghe hiểu tiếng trùng nói sao, "Xin lỗi, tôi không có ý định cưới thư hầu, tôi chỉ có một thư quân thôi, tôi không muốn có bất cứ trùng nào khác tới quấy rầy cuộc sống của chúng tôi." Nói xong liền quay đầu nói với Trân Ly: "Chúng ta đi thôi Thư phụ."

Phong Tảo nói xong liền khoác balô cùng Trân Ly nhanh chóng rời đi, có thể nói là không cho Nick một chút xíu mặt mũi nào.

"A! Ta biết đó là ai rồi, thư quân của cậu ấy là thiếu tướng Tu Tư đấy."

"Đúng đúng đúng, ta có xem cậu ấy phát sóng trực tiếp, cậu ấy rất yêu thương thiếu tướng đó."

"A A A! CP tôi đu là có thật, tôi muốn đăng nó lên quang não quá."

......

Thấy sự chú ý của mọi người đều đã chuyển tới quang não, Nick mặt mày xám xịt rời đi, hắn vậy mà lại thua tên Tu Tư đó sao? Tốt nhất vẫn là nên lưu lại cái mạng trùng này của mình đi, để còn hưởng thụ mấy thứ tốt đẹp trong thế giới này nữa.

......



"Gặp được anh ấy mới là may mắn của con." Nhắc tới Tu Tư khóe miệng của cậu nhịn không được mà nhếch lên, Trân Ly đem một màn này thu vào trong mắt, đối với Phong Tảo càng vừa lòng hơn.

......

"Thư phụ, về tới nhà rồi, người xem, đây là khu vườn mà con với Tu Tư làm đó, đằng kia là ong mật tụi con nuôi, còn đây là rau con trồng. He he, nhìn bên ngoài không được đẹp cho lắm nhưng mà nó rất là tươi nha." Vừa về tới nhà, Phong Tảo liền giới thiệu mọi thứ trong nhà cho Trân Ly.

Trân Ly cẩn thận quan sát từng chi tiết trong nhà, chỉ cảm thấy chỗ nào cũng đều tốt cả.

Phong Tảo đem tất cả hành lý đặt ở phòng ngủ của Trân Ly, "Thư phụ, trên lầu có ba phòng, một phòng là của con với Tu Tư, hai phòng còn lại là thư phòng và phòng tập thể dục, vì vậy cũng chỉ còn lại căn phòng dưới lầu này, nhưng mà đã được quét dọn sạch sẽ rồi ạ."

Trân Ly: "Không sao không sao, lầu trên lầu dưới gì đều giống nhau cả thôi."

"Được rồi, Thư phụ, con đi làm trước đây, buổi tối chúng ta sẽ mở tiệc ăn mừng nhé, nếu người có cần gì thì cứ nói với Tiểu Hắc là được." Nói xong liền chỉ chỉ Tiểu Hắc đang quét nhà.

"Được." Trân Ly mỉm cười nhìn Phong Tảo rời đi, nhìn ảnh cưới ở trong phòng hai đứa, ông cảm thấy Tu Tư của ông thật đúng là khổ tận cam lai.

48. Tìm lại chính mình

Hôm nay Phong Tảo bận rộn ở trong bếp, Trân Ly có mang theo tôm khô Tu Tư thích ăn nhất, vì vậy trong khoảng thời gian này mỗi bữa sáng đều sẽ xuất hiện một chén cháo tôm khô.

Trân Ly có thói quen ngủ sớm dậy sớm, khi ông nhìn thấy ánh đèn ở trong bếp liền biết ngay Phong Tảo đang bắt đầu làm bữa sáng.

Mấy ngày đầu khi vừa mới tới đây ông có chút hoảng hốt, ông phát hiện tất cả mọi việc trong nhà hầu như đều là do Phong Tảo lo liệu, nấu cơm cũng vậy, sáng sớm chuẩn bị bữa sáng xong rồi cũng thuận tiện làm luôn bữa trưa để mang đi, buổi tối tan làm về nhà lại chui vào phòng bếp bận rộn làm bữa tối.

Ông nhiều lần muốn vào phụ một tay nhưng cũng bị trùng đực ngăn lại, nói ông và Tu Tư chỉ cần chờ tới bữa rồi vào ăn là được.

Cứ như vậy, ban đầu là hoảng hốt đến cuối cùng cũng có thể chậm rãi tiếp thu được.

Ngay cả khi ông chưa thức dậy thì Phong Tảo cũng đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi.



Trân Ly thấy bộ dạng nghiêm túc của Tu Tư thì cũng đặt ly xuống, "Bàn bạc chuyện gì?" Trân Ly có chút không rõ.

"Là như thế này." Phong Tảo thấy bộ dạng của Tu Tư quá nghiêm túc nên muốn thay anh giải thích.

Không ngờ, Tu Tư đột nhiên thở dài một hơi, "Thư phụ, trong khoảng thời gian này con biết người rất vui vẻ, nhưng người vui vẻ như vậy chỉ là bởi vì con có một cuộc sống tốt. Thực ra, người cũng nên tìm niềm vui cho bản thân mình." Tu Tư bình tĩnh nhìn Trân Ly.

Trân Ly có chút sững sờ, "Trong khoảng thời gian này đúng là ta thực sự vô cùng hạnh phúc, bởi vì đứa con trai ta yêu thương nhất đã cưới được một trùng đực tốt. Nhưng, tìm niềm vui cho bản thân sao?"

Phong Tảo: "Thư phụ, con nghe Tu Tư nói, ước mơ trước kia của người là được đi du lịch khắp nơi, đi tới mọi ngóc ngách của Trùng tinh đúng không. Bây giờ có cơ hội rồi, con sẽ chăm sóc tốt cho Tu Tư, người không cần phải lo lắng đâu."

Trân Ly lẩm bẩm trong miệng, tự nói: Tự do, hạnh phúc.

Đúng vậy, hiện tại người mà ông quan tâm nhất là Tu Tư cũng đã có một cuộc sống ổn định, hình như ông đã có thể theo đuổi ước mơ thời niên thiếu của mình rồi.

Tu Tư từ trong túi lấy ra một tấm thẻ, "Mỗi tháng con và hùng chủ đều sẽ gửi tinh tệ vào cái thẻ này, con biết ngài có lương hưu, nhưng đây là tấm lòng của người làm con như chúng con."

"Đúng vậy đúng vậy, Thư phụ chỉ cần yên tâm đi thực hiện ước mơ của mình thôi là được rồi." Phong Tảo cười tủm tỉm nói.

Trân Ly lúc này đột nhiên cười lên, không nghĩ tới lúc gần cuối đời như này ông còn có thể thực hiện được tâm nguyện thời trẻ của mình, "Được được được, các con đều là những đứa con ngoan." Nói xong, Trân Ly nhận lấy tấm thẻ, trong nháy mắt ông đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

"Vậy thì ta sẽ bung xõa một lần." Trân Ly cười lớn nói.

"Lần trước ta nghe Arthur với An Văn có nói Thư phụ của hai đứa nó cũng muốn ra ngoài chơi, để giết thời gian sau khi nghỉ hưu." Trân Ly nói.

Tu Tư suy nghĩ một chút rồi nói: "Đợi con đi làm rồi hỏi bọn họ xem sao."

"Ta ăn xong rồi, ta đi soạn đồ đây, ha ha ha ta nóng lòng muốn đi chơi không chờ nỗi nữa rồi." Trân Ly đặt bát đũa xuống rồi quay về phòng của mình.

Phong Tảo lắc đầu, "Biết vậy thì đã nói sớm với Thư phụ chuyện này rồi, thực ra trong thâm tâm ông vẫn không có từ bỏ ước mơ này."

Tu Tư không nói gì, bởi vì anh cảm thấy bản thân mình là kẻ thất bại, hơn nữa dường như chính anh cũng chưa từng nghĩ tới chuyện này.

Vẫn là nhờ Phong Tảo nhắc tới thì anh mới để ý, may mắn thay vẫn chưa quá muộn, Tu Tư cười cúi đầu sát bên tai Phong Tảo, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em, hùng chủ."

Khí nóng thở ra phả vào mặt Phong Tảo, vỗn dĩ bởi vì Tu Tư mang thai bé trứng nên phải cấm dục một khoảng thời gian, việc này đã khiến cho cậu không thể chịu nổi, "Em, em ăn xong rồi, em đi ra lấy xe trước, anh,anh nhanh lên đó nha."

Tu Tư bất lực lắc đầu nhìn Phong Tảo cong chân chạy trốn, xem ra anh cần phải phổ cập lại một chút kiến thức cho hùng chủ rồi, ngay cả khi trùng cái đang mang thai thì ở phương diện kia vẫn có thể làm như bình thường.

Chỉ là hùng chủ nhà mình luôn sợ anh sẽ bị thương, thật là một con trùng ngốc nghếch đáng yêu.

......

Tại văn phòng.

"Thiếu tướng, đây là văn kiện của trung tướng Kha Đạt gửi tới." Tu Tư vừa vào văn phòng, An Văn liền cầm lấy văn kiện trên bàn đưa cho anh.



"Aizzz, cuối cùng thế giới của tôi cũng được yên tĩnh rồi." Hai con trùng ngốc không khỏi thở dài cảm thán.

Arthur: "Thiếu tướng ơi, cảm ơn ngài nhiều lắm, từ hôm nay tôi trở về nhà có thể nghỉ ngơi được rồi. Ngài không biết đâu, từ sau khi Thư phụ của tôi nghỉ hưu, cứ gặp được cái bản mặt tôi là y như rằng lại bị nghe ông mắng, ăn cơm nhanh cũng mắng mà ăn chậm cũng bị mắng."

An Văn: "Tôi cũng vậy nè, đi ngủ muộn cũng mắng mà ngủ sớm cũng bị chửi luôn, ngày nào cũng bị nghe chửi."

Tu Tư không ngờ lại có chuyện như này xảy ra, nhướng mày, hay là giao thêm chút việc cho hai người này nhỉ? Dù sao thì bây giờ bọn họ cũng có thời gian về nhà nghỉ ngơi rồi đấy.

Hai con trùng ngốc cho rằng thời khắc hạnh phúc sắp đến vẫn còn đang mong chờ những ngày sắp tới, nhưng bọn họ sẽ không ngờ rằng những công việc khó khăn nặng nề hơn sắp sửa ập đến với họ.

Tu Tư: Tại sao cả cấp trên và cấp dưới của tôi lại trông không được thông minh cho lắm nhỉ.

"Tin ~" Đột nhiên quang não của cả ba trùng đồng thời vang lên.

"Wow! Quả nhiên, tốc độ này đúng thật là Thư phụ nha." Arthur hô lớn.

An Văn cũng sợ hãi kêu lên: "Tốc độ hành động này thật tuyệt, giờ tôi mới thấy đấy, đây là giấu năng lực không muốn cho ai thấy tốc độ này đây mà."

Tu Tư mỉm cười nhìn vào bức ảnh của Trân Ly gửi trong quang não.

Trong ảnh là ba trùng đang cười tươi rạng rỡ, địa điểm chụp ảnh có thể thấy là ở trạm dịch chuyển.

Phía dưới ảnh chụp có một câu: Thư phụ của con muốn đi tìm lại thời niên thiếu đã bỏ lỡ.

Tu Tư nhìn những lời này một hồi lâu, sau khi chậm rãi hồi phục lại, chỉ viết: Chú ý an toàn.

Tu Tư nhìn ra ngoài cửa sổ, những chú chim hót líu lo trên cây trong chốc lát liền bay đi, có lẽ anh cũng muốn tìm lại điều gì đó hoặc cũng có thể là bầu trời cao xanh tự do ngoài kia đã thu hút anh.

- --------------- hết chương 24 ----------------

Nếu thấy truyện hay thì mong bạn đọc hãy để lại một bình luận hoặc một bình chọn để ủng hộ Mỡ và Tèo, giúp bọn mình có thêm động lực để có thể tiếp tục hoàn thành bộ truyện này nhé. Cảm ơn mọi người!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play