*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.45. Không có em bé Tu Tư rồiSau khi tan làm, hai trùng mang theo vẻ mặt hạnh phúc trở về nhà.
"Nào nào nào, Tu Tư ơi, anh ngồi xuống đi, để em đi làm cơm tối." Nói xong không đợi Tu Tư trả lời, Phong Tảo lập tức phóng vào phòng bếp nấu món ngon cho Tu Tư.
Trong phòng bếp, Phong Tảo đang không ngừng bận rộn, có thể nói cậu đang dùng hết toàn lực một trăm phần trăm phát huy hết kỹ năng nấu nướng của mình.
Tu Tư hiện tại đang có bé trứng, cho nên cần phải bồi bổ nhiều hơn. Sau đó, trong sự kích động cậu đã làm xong tám món ăn.
Tu Tư ngồi xuống ăn cơm, nhìn một bàn lớn tràn ngập đồ ăn, trong lúc nhất thời anh không biết nên nói gì cho tốt.
Ngược lại, Phong Tảo thì cười toe toét nói: "Sau này, việc ăn uống của anh phải đặc biệt chú ý hơn, nếu anh muốn ăn cái gì thì cứ nói với em nhé."
Tu Tư bất đắc dĩ mỉm cười, kỳ thật đối với trùng cái mà nói thì việc hoài trứng căn bản là không có gì vất vả cả, hơn nữa trứng trùng cũng rất chắc chắn.
"Cái bàn này không xoay được, để em gắp ra đĩa cho anh một ít, như vậy anh ăn sẽ tiện hơn."
Tu Tư cũng gắp một đũa đồ ăn để vào trong chén Phong Tảo, "Em cũng ăn đi."
Tu Tư thực thích cuộc sống như thế này, Phong Tảo luôn có thể chú ý tới những những chi tiết nhỏ của anh, khiến cho anh cảm thấy rất thoải mái. Anh xoa bụng của mình cười thật dịu dàng.
"A, đúng rồi, ngày mai chúng ta còn phải đi kiểm tra thai sản nữa.
Em thấy chúng ta làm kiểm tra ở chỗ của vị bác sĩ quân y kia cũng tốt, đi lại đến chỗ làm việc của chúng ta cũng tiện hơn." Phong Tảo nghĩ khi cậu và Tu Tư không phải làm việc thì đều có thể đến khu vực của quân y trong đơn vị để chăm sóc bé trứng.
"Cũng được, trứng bây giờ mới được hai tháng, chờ tới khi được năm tháng thì có thể xin nghỉ phép một tháng để ở nhà dưỡng thai chờ sinh." Tu Tư suy nghĩ một lát rồi nói.
Trùng con của Trùng tộc ở trong cơ thể mẹ đủ tháng là sáu tháng, sau khi trứng được sinh ra thì cần thêm một tháng nữa trùng con mới phá vỏ, điều này Phong Tảo đã phải tiêu hóa rất lâu mới có thể tiếp thu được sự thật bé con sắp sinh của cậu là một quả trứng.
"Không biết đến lúc trùng con ra đời thì bé con sẽ giống ai hơn nhỉ?" Phong Tảo cười nói, trong đầu cậu toàn bộ đều là hình ảnh một bé thư trùng là phiên bản thu nhỏ của Tu Tư gọi cậu là Hùng phụ, ha ha, thật là đáng yêu quá đi!
Tu Tư xoa bụng, trong tâm trí anh tràn ngập hình ảnh phiên bản thu nhỏ của Phong Tảo, làm nũng đáng yêu giống em ấy vậy.
"Đúng rồi hùng chủ, anh nghe nói gần đây phòng thuốc đang rất bận đúng không?" Tu Tư đột nhiên nhớ tới sau khi cuộc họp kết thúc, các quân thư đều thảo luận chuyện gần đây nhóm trùng ở phòng thuốc đang rất bận rộn, một đám như được tiêm máu gà làm việc vô cùng hăng hái.
Phong Tảo: "À, là do em đã nghiên cứu được loại thuốc mới, những trùng khác bị chịu ảnh hưởng từ em nên họ cũng ra sức làm việc đấy.
Bây giờ, hiệu suất làm việc của phòng thuốc rất cao, mỗi ngày đều có thể hoàn thành hết tất cả công việc trước thời hạn luôn đó, cơ bản là không cần phải tăng ca buổi nào cả." Nói tới chuyện này, Phong Tảo có hơi buồn cười, những trùng khác đều nói Phong Tảo đã làm khơi dậy khí thế lúc trước của họ, phảng phất giống như là bản thân đã trở lại cái hồi đắm chìm vào công việc khi vừa mới đi làm vậy.
Tu Tư vô thức gật gật đầu: "Như vậy cũng tốt, làm việc rất có trật tự, chẳng những không làm lãng phí thời gian mà còn có thể khiến cho bản thân cảm thấy thoải mái."
Bình thường quân thư bọn họ đã đánh nhau rất giỏi rồi, nhưng dạo gần đây thấy được đám người ở phòng thuốc kia mỗi ngày ở trong văn phòng đều làm việc vô cùng hăng hái dẫn tới có rất nhiều quân thư cũng bị ảnh hưởng theo, trong quá trình huấn luyện, một đám trùng đều vô cùng dũng mãnh.
Phong Tảo cũng hết chỗ nói rồi, chẳng lẽ cái này chính là hiệu ứng dây chuyền sao?
"Lát nữa anh ăn xong rồi thì ra ngoài sân dạo dạo mấy vòng đi nhé, tắm rửa sạch sẽ rồi đi nghỉ ngơi.
Tí nữa, em sẽ lập ra một cái thực đơn dưỡng thai cho anh, ngày mai chúng ta đi làm thì mình tới chỗ quân y làm kiểm tra trước nhé." Phong Tảo ăn một ngụm cơm rồi nói.
Tu Tư: "Em không cần phải làm thực đơn đâu, cái gì anh cũng ăn được không kén ăn cái gì hết." Tuy rằng rất vui khi hùng chủ của mình quan tâm mình nhiều như vậy, nhưng mà thân thể của trùng cái ở Trùng tộc rất khỏe mạnh kể cả có hoài trứng thì cũng giống như bình thường.
Phong Tảo xua xua tay và nói: "Cái đó không giống nhau, những trùng khác như thế nào thì chúng ta không cần quan tâm, nhưng em chắc chắn bé trứng ở trong bụng anh rất cần dinh dưỡng để lớn lên, nếu anh không ăn uống đầy đủ thì cơ thể của anh sẽ không chịu đựng được đâu."
Phong Tảo biết ở Trái Đất thực phẩm đối với thai phụ rất là quan trọng, cậu cần phải chăm sóc cho Tu Tư thật tốt để anh trở nên trắng trẻo mập mạp.
"Được rồi được rồi, nghe em nói này, anh ra ngoài sân từ từ đi dạo một chút đi nha." Nói xong, Phong Tảo liền nhẹ nhàng đỡ Tu Tư đi ra ngoài sân.
Tu Tư bất đắc dĩ ở trong sân đi bộ vài vòng, tiện thể nói cho thư phụ biết chuyện mình hoài trứng.
Sau khi cúp điện thoại, Tu Tư nở một nụ cười thật tươi, anh nhìn về phía phòng bếp đang sáng đèn, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại.
......
Ngày hôm sau.
Phong Tảo cùng với những người bạn của Tu Tư trong đơn vị sau khi biết Tu Tư hoài trứng thì cùng đi theo tới chỗ quân y để xem kết quả kiểm tra, mọi người đều muốn nhìn ảnh chụp của bé trứng trong bụng.
Một đoàn trùng ồ ập đi vào khu y tế dọa cho các quân y đang làm việc hoảng sợ, họ còn tưởng là mới sáng sớm mà đã có con 'trùng' nào đó bắt mọi người trải qua bài huấn luyện khủng khiếp khiến cho tất cả bọn họ bị thương.
"À, kết quả kiểm tra sao, đợi một chút. Vừa mới có một vài báo cáo kết quả kiểm tra được gửi đến đây, để tôi tìm thử." Quân y sau khi biết được chân tướng sự việc liền âm thầm lau sạch mồ hôi lạnh trên trán, ôi, dọa trùng ta sợ chết khiếp, còn tưởng là mới sáng sớm đã phải bận rộn rồi chứ.
"Hử? Tìm được rồi, để tôi xem nào." Quân y tìm thấy báo cáo kết quả kiểm tra của Tu Tư, sau đó liền cẩn thận xem xét các chỉ số trong đó. "Không sao không sao, trứng rất khỏe mạnh, chỉ là hơi nhỏ một chút thôi nhưng cũng không sao, ăn nhiều vào là được."
Quân y nhìn xuống chỉ tiêu cuối cùng, đột nhiên hai mắt của hắn trừng lớn, trùng đực!
"Thiếu tướng, bé trứng này là một tiểu trùng đực đó." Quân y kích động kêu lên.
Trùng đực, rất hiếm đó, tất cả trùng ở đây đều vô cùng hâm mộ nhìn về phía Tu Tư.
Lời này nói ra liền khiến cho nhóm trùng ở đây bị sốc nặng không nói nên lời, sao? Lỗ tai của bọn họ không nghe nhầm đấy chứ, Phong Tảo, là một trùng đực thế mà lại hy vọng con của mình là trùng cái sao?
Bất quá, sau khi nỗi khiếp sợ qua đi thì điều còn lại trong mọi người đều là tràn ngập hâm mộ, thiếu tướng Tu Tư gặp cái vận quái quỷ gì mà có thể tìm được một trùng đực tốt như vậy chứ, thật là khiến cho trùng hâm mộ ghen tị uất hận.
Tu Tư thực vui vẻ, không giấu nổi sự hạnh phúc, thì ra hùng chủ của mình lại yêu mình yêu như vậy, đột nhiên từ trong đôi mắt nước mắt chảy ra, không ngừng rơi xuống.
Điều này làm cho Phong Tảo hoảng sợ: "Đừng khóc đừng khóc, không phải là em ghét bỏ tiểu trùng đực đâu, bởi vì em đã nghĩ bé con sẽ là tiểu thư trùng giống anh như đúc thôi.
Em cũng thích tiểu trùng đực nữa, chỉ cần là anh sinh thì cái gì em cũng thích hết." Phong Tảo dừng một chút, "Đương nhiên, thích nhất vẫn là anh, bọn nhỏ chỉ có thể xếp sau anh thôi."
Lời này thành công chọc cười Tu Tư, "Trong lòng anh hùng chủ cũng là số một."
Một đám trùng còn lại nhìn đến một màn thâm tình trước mắt, lòng bàn chân mỗi người như bôi dầu lập tức trượt đi, đúng là bắt nạt trùng mà, hu hu hu ~ tại sao hai người đó có thể ân ái như vậy ở trước mặt trùng độc thân chứ, hu hu hu, trái tim của trùng đau quá đi.
46. Không cần ngược trùngQuân y vẫn còn ở lại trong văn phòng của mình nhìn hai trùng anh anh em em, trên mặt là nụ cười cứng đơ lộ ra ý định muốn tiêu diệt trùng, hắn cảm thấy sau hôm nay nhất định phải mua một lọ thuốc diệt côn trùng đặt ở trong phòng làm việc, để bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu diệt được trùng.
"Hùng chủ, em có cảm thấy giống như đang có nguy hiểm đang tới gần không?" Tu Tư có cảm giác áp suất không khí xung quanh đột nhiên hạ thấp xuống.
"Không hổ là thiếu tướng a, nếu không thì tôi nhường lại văn phòng cho hai người vậy." Trên mặt quân y mang theo nụ cười cứng đờ, mỉm cười nói.
"Không cần không cần, chúng tôi đi ngay đây." Sau khi Phong Tảo ôm Tu Tư rời đi, hai trùng mới dám thở ra một hơi dài. Khuôn mặt lạnh lùng của quân y này khá là đáng sợ đó.
......
"Trong phòng nhớ chú ý một chút, có việc gì không quá gấp thì anh có thể giao cho An Văn với Arthur làm cho, không được để bản thân bị mệt đó. Phải chú ý thời gian làm việc, không nên ngồi quá lâu cũng không nên đứng quá lâu, nếu cần cái gì thì cứ nói với An Văn và Arthur là được." Phong Tảo nắm tay Tu Tư lưu luyến không rời, cẩn thận dặn dò Tu Tư đủ thứ, may mà mấy trùng đi tới đi lui xung quanh biết văn phòng hai người này đi tới chỉ cách có 50 mét, không biết thì còn tưởng là hai người này sinh ly tử biệt không đó.
Quá trời rồi, mới sáng sớm thôi mà, có để cho trùng sống không!
Arthur, người được nhắc tên trong cuộc nói chuyện của hai người đang đứng ở bên cạnh, nghe thấy mấy tháng tới hắn và An Văn sắp phải bận sấp mặt, hắn rất muốn phi qua hỏi Phong Tảo một câu, phép lịch sự của ngài rơi đâu mất rồi hả? Tại sao ngài có thể nói ra được mấy lời này trong khi rõ ràng tôi đang đứng ở bên cạnh hai người chứ?
Dưới hai vành mắt thâm quầng của Arthur là nụ cười tươi có chút cay đắng, nhưng mà nhìn thấy Phong Tảo quan tâm thiếu tướng như vậy hắn vẫn rất vui mừng.
Tất cả quân thư bọn họ đều biết Tu Tư với xuất phát điểm là một thường dân đã phải từng bước từng bước đi đến được vị trí như bây giờ có bao nhiêu khó khăn vất vả, hiện tại nhìn thấy ngài ấy được gả cho một trùng đực tốt cũng coi như là khổ tận cam lai.
Kha Đạt: "Cậu đúng là hai mặt mà, rõ ràng vừa rồi còn là bộ dạng lưu luyến không rời vậy mà vừa nhìn thấy ta một cái liền làm ra cái mặt lạnh lùng vô tình này."
Tu Tư lười quan tâm tới phản ứng của Kha Đạt, chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Bởi vì tôi có hùng chủ, hơn nữa hùng chủ của tôi thích tôi như vậy." Nói xong, anh liền trở về vị trí của mình chờ cuộc họp bắt đầu, để lại Kha Đạt đáng thương đứng cứng đơ một mình ở cửa, giống như một ông thần canh cửa ở địa cầu cổ.
"Này, trung tướng Kha Đạt ngài đang làm gì vậy, đang đóng nhân vật nào à?"
"Anh không hiểu rồi, cái này người ta gọi là trình diễn nghệ thuật đấy.".
Kha Đạt khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt không kiên nhẫn, "Hiểu hiểu cái đầu đất ấy, các cậu mà cũng biết nghệ thuật là gì sao, mau đi vào đi!"
Trùng xung quanh đều ồn ào cười ha hả, quan hệ ngày thường của bọn họ rất tốt, nói chuyện phiếm cũng chẳng có kiêng nể cái gì, bây giờ tất cả mọi người đều đang trêu ghẹo hắn.
......
"Uầy ~ mọi người nhìn xem đằng kia có phải là hùng chủ của thiếu tướng Tu Tư không vậy?"
"Chết tiệt, sao cái tên Tu Tư kia số tốt thế không biết, ta cũng đâu có kém gì hắn đâu chứ, tại sao lại không có trùng đực nào chú ý tới ta vậy?"
"Hâm mộ quá đi, hùng chủ của thiếu tướng nhìn ngoan quá nha, ngày nào cũng ngoan ngoãn ở dưới lầu chờ thiếu tướng ăn cơm chung."
......
Âm thanh thưa thớt xung quanh hoàn toàn không có ảnh hưởng tới Phong Tảo, cậu vẫn đang chờ Tu Tư ở lối ra, "Tu Tư Tu Tư, em ở đây nè."
Phong Tảo nhìn thấy Tu Tư từ khúc ngoặt đi ra, nháy mắt khí huyết lại tràn ngập trong cơ thể, "Tới, tới, tới, chúng ta đến căn tin tìm chỗ ngồi thôi."
Tu Tư nhìn Phong Tảo đang cao hứng quơ chân múa tay khi vừa nhìn thấy anh liền vô cùng vui vẻ đáp lạ.
Hai trùng tay trong tay đi vào căn tin, vừa ngồi xuống Phong Tảo liền bắt đầu đem đồ ăn từ nhà mang đi bày ra, khoa học kỹ thuật của Trùng tộc thực sự rất phát triển, họ làm ra hộp giữ nhiệt chuyên dụng dành cho đồ ăn, có thể giữ cho thức ăn luôn ở trạng thái như mới vừa nấu xong và trạng thái này sẽ được duy trì liên tục trong ba ngày.
"Đây đây, canh mà anh thích đây, từ giờ trở đi, ngày nào em cũng sẽ hầm một nồi canh, đảm bảo dinh dưỡng cho anh nha." Phong Tảo vừa mở nắp hộp canh, lập tức hương thơm liền tràn ngập khắp căn tin.
Nói tới chuyện này, bây giờ toàn bộ trùng trong quân khu đều rất hâm mộ Tu Tư, muốn năng lực liền có năng lực, có hùng chủ yêu thương, hiện tại tuyệt nhất chính là hoài trứng một tiểu trùng đực.
Aizzz, cũng là trùng mà sao lại chênh lệch lớn như vậy hả!
Lúc này, Phong Tảo nhìn thấy hai trùng ngốc ngốc, bước chân yếu ớt, biểu tình có chút hoảng hốt, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc đi vào nhà ăn," Arthur, An Văn, mau tới đây, buổi sáng tôi có nướng một ít bánh mì, hai người lại đây nếm thử đi."
Hai trùng ngốc, soạt một cái liền chạy tới trước bàn Phong Tảo ngồi xuống, tốc độ chạy nhanh tới mức khiến cho Phong Tảo còn tưởng là mình nhìn nhầm những bước chân yếu ớt vừa nãy.
"Trong thời gian này làm phiền hai người vất vả rồi, đây là hai túi bánh mì tôi đã nướng, nếu lúc nào đói thì hai người lấy ra ăn lót dạ nhé." Phong Tảo cũng biết Tu Tư mang thai trong khoảng thời gian này có rất nhiều việc mà hai người cần phải hoàn thành, vốn dĩ số lượng công việc của hai người kia đã rất nhiều rồi, Phong Tảo nhờ vả cũng có hơi xấu hổ, nên cậu mang theo một chút đồ vặt tặng cho hai người.
An Văn: "không sao không sao, năng lực của chúng tôi không đủ đâu." Đây cũng là lời nói thật, rõ ràng Tu Tư có thể lưu loát xử lý công việc, nhưng nếu là hắn và Arthur thì phải rất cố gắng hết sức mới làm được.
"Đừng khách sáo, hiện tại tôi cũng đang luyện tập đây. Tu Tư bây giờ đã có bé con rồi rất dễ bị đói bụng, bắt đầu từ ngày mai thì mỗi ngày tôi đều sẽ mang một ít đồ ăn vặt cho anh ấy, đương nhiên cũng sẽ mang cho hai người nữa." Phong Tảo nói, đương nhiên đồ ăn của Arthur và An Văn sẽ không được nhiều bằng Tu Tư rồi.
Arthur, An Văn: Rốt cuộc là chúng ta không nên có mặt ở đây.
Tu Tư thong thả uống ung dung uống chén canh Phong Tảo nấu cho anh, vừa thưởng thức đồ ăn ngon vừa đón nhận những ánh mắt ghen tị của trùng xung quanh, không biết tại sao, nhưng cảm giác này rất tuyệt!
"Ngày mai thư phụ tới rồi, em đã để cho Tiểu Hắc dọn dẹp phòng ngủ, chờ buổi tối tan làm rồi chúng ta đi mua một ít đồ dùng sinh hoạt, còn nữa, nên mua thêm nhiều đồ ăn để tối mai làm cho thư phụ mấy món ngon." Phong Tảo thấy Tu Tư đã ăn xong, tự nhiên lấy ra một miếng khăn giấy giúp anh lau đi vết mỡ bám quanh miệng.
Tu Tư không ngờ Phong Tảo đã dặn Tiểu Hắc dọn dẹp trước, "Được, chúng ta nấu lẩu đi, thư phụ vẫn chưa được nếm thử món đó bao giờ."
Phong Tảo: "Được đó, vậy thì nấu lẩu, với lại mua thêm mấy món anh thích ăn nữa."
Nhóm trùng ở bên cạnh vốn miệng đã đầy nước miếng vì đống đồ ăn hai người mang tới, hiện tại nghe thấy món lẩu thì nước miếng cũng không giữ được liền chảy xuống.
Tuy bọn họ chưa từng ăn qua nhưng lúc Phong Tảo phát sóng trực tiếp thì bọn họ có xem, cái món lẩu kia vừa nhìn qua liền biết màu sắc hương vị của nó thơm ngon tới cỡ nào.
Tu Tư nhìn hai cấp dưới ngốc nghếch của mình đang không ngừng nuốt nước miếng, "Hai cậu cũng tới ăn chung đi."
"Thật sao." Arthur cùng An Văn đều bày ra vẻ mặt vui mừng khôn xiết, tựa hồ như đang chờ đợi mỗi câu nói này, Tu Tư vừa nói xong hai người bọn họ liền cùng đồng thanh đáp lại.
Nhìn xung quanh, tất cả trùng đều là vẻ mặt ghen tị, Arthur cùng An Văn ưỡn ngực như muốn nói: Nhìn cái gì mà nhìn? Ghen tị hả? Tiếc quá, mấy người không có phần đâu ha.
Lúc này, nhóm trùng ở xung quanh đều có chung một ý tưởng: Làm sao bây giờ, tự nhiên muốn đánh hai tên đó quá đi......
- ---------------
hết chương 23 ----------------
Nếu thấy truyện hay thì mong bạn đọc hãy để lại một bình luận hoặc một bình chọn để ủng hộ Mỡ và Tèo, giúp bọn mình có thêm động lực để có thể tiếp tục hoàn thành bộ truyện này nhé. Cảm ơn mọi người!
HÔM NAY ĐĂNG 2 CHƯƠNG NHEN, ĐỌC TRUYỆN VUI VẺ NHA MỌI NGƯỜI!