“Khô rồi, bảo bối.” Dung Trì cất máy sấy, trải ga giường để cô nằm trước.
Hắn cởi áo rồi chui vào chăn, kéo cô vào trong ngực.
Hắn đem mặt chôn ở cổ cô, thấp giọng nói, “Ngoan, để cho anh ôm một lát.”
Hoài niệm hơi thở của cô, hoài niệm cảm giác ôm cô vào trong ngực......
Hắn suy nghĩ ròng rã mười năm.
Nghĩ đến tan nát cõi lòng.
“Ừ, cho anh ôm.” Khúc Yên ngoan ngoãn nằm trong ngực hắn, cánh tay quấn quanh hông hắn, “Mỗi ngày đều để cho anh ôm.”
“Nếu như anh mỗi ngày đều kề cận em, em có sợ không?” Hắn ngước mắt, dưới đèn đêm, ánh sáng phức tạp dưới mắt đen khẽ động.
Khúc Yên biết, đó là loại cảm giác đau đớn khi mất đi mà lại một lần nữa có được.
Trong nội tâm cô rất đau, âm thanh mềm mại, giọng dịu dàng nói: “Em cũng bên cạnh anh mỗi ngày, anh có sợ không?”
“Cầu còn không được.” Dung Trì tìm được môi cô, nhẹ nhàng hôn lên.
Hắn khắc chế không dùng sức như thế.
Tối hôm qua quá điên cuồng, hắn khống chế không nổi, cắn nát môi cô, còn yêu cầu một lần lại một lần.
Đêm nay hắn phải kiềm chế không làm cho cô sợ.
“Dung Trì......” Khúc Yên vòng qua cổ hắn, chủ động hôn sâu, “Em yêu anh. Em muốn để cho anh biết, em yêu anh.”
Cô nghịch ngợm liếm liếm môi của hắn.
Lập tức bị hắn bắt được, hung hăng hôn lại.
Dự định trong lòng lúc đầu đã không còn sót lại chút nào, cô thổi bùng dục hỏa lên, hắn liền mất khống chế.
Ánh lửa nơi đáy mắt Dung Trì nóng rực, xoay người ngăn cô: “Anh cũng yêu em, bảo bối.”
Hắn đem toàn bộ tình cảm mãnh liệt hóa thành hành động.
Bóng đêm nồng đậm, kiều diễm như lửa.
......
Ở chung ngọt ngào với cảm xúc mãnh liệt, hai người dường như không rời nhau nửa bước.
Dung Trì không còn tới phòng làm việc, dù cho có quyết sách gì cũng chỉ thông qua máy tính cùng điện thoại.
Kiếp trước hắn chính là nhân vật đứng đầu, bây giờ nhiều nắm giữ mười năm ký ức, so với người khác càng như cá gặp nước.
Ngắn ngủi không đến hai tháng, hắn đã kiếm được số lượng kinh người.
Tháng chín, Khúc Yên khai giảng đại học, Dung Trì quyên góp một tòa thư viện, xếp lớp làm học sinh dự thính.
Hắn cùng Khúc Yên trở thành đồng học.
Cứ như vậy, hắn học tiếp cùng cô 3 năm đại học.
Ngày tốt nghiệp đại học, trước mặt cả lớp, hắn quỳ gối xuống, nâng nhẫn kim cương màu hồng to như quả trứng bồ câu cầu hôn cô.
Khúc Yên mỉm cười rưng rưng nước mắt, gật đầu nói: “Em đồng ý”.
Hai người không tổ chức hôn lễ, lựa chọn du lịch thế giới sau kết hôn.
Bởi vì Khúc Yên có một bí mật -- cô không thể cùng cha Khúc mẹ Khúc qua lại quá gần, không thể hiếu thuận bọn họ. Bằng không, nhiệm vụ của cô ở thế giới này lúc nào cũng có thể hoàn thành, cô nhất định phải rời đi.
Khúc Yên yêu cầu tâm nguyện ban đầu với anh Dạ Đình, nhờ hắn thay cô hiếu thuận cha mẹ Khúc.
Bất kể như thế nào, so với cục diện đau đớn mất con gái kiếp trước mà cha mẹ Khúc phải đối mặt thì thế này tất cả mọi người hạnh phúc hơn nhiều.
Lục Cảnh Diệu trong lúc học đại học mở một công ty, hắn nghiên cứu người máy thông minh, một khi đưa ra thị trường sẽ làm oanh động.
Mà Dạ Đình vẫn là ông hoàng được các tiểu thư hào môn tranh giành. Sự nghiệp có thành tựu lại anh tuấn, chỉ là hình như hắn không có dự định kết hôn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên việc khuếch trướng bản đồ thương nghiệp của Dạ gia.
Khúc Sương Sương đã lãnh đủ thời hạn thi hành án, được thả khỏi ngục giam.
Khúc Yên cũng không quan tâm cô ta có hối hận, có hối cải hay không, chỉ cần Khúc Sương Sương dám ' trả thù ', coi như cô không xuất thủ thì Dung Trì cũng sẽ giết chết Khúc Sương Sương.
Dung Trì yêu cô sâu đậm, yêu như tâm can bảo bối, treo cô lên đầu quả tim.
Có thể thấy được mười năm ký ức kia là nỗi ám ảnh to lớn thế nào đối với hắn.
Dù cho qua mấy năm vẫn như cũ không thể xóa nhòa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT