Editor: Nhan

Dung Trì rời khỏi phòng ngủ, không đóng cửa.

Hắn muốn nhìn thấy cô mọi lúc từ bên kia phòng bếp, nghiêng mắt là có thể nhìn thấy cô.

Kiếp trước mười năm đau đớn, tại thời khắc này hóa thành hạt giống khổ sở chôn sâu ở đáy lòng của hắn.

Nếu như không phải tự mình trải qua, hắn không thể tin được trên đời này vẫn còn có “trùng sinh”.

Một giây trước hắn còn trong biển rộng chìm nổi, bên hông trói vào đá kéo hắn chìm đến đáy biển.

Miệng mũi bị nước biển bao phủ, hít thở không thông nhưng đau đớn còn kém rất rất xa việc mất đi cô.

Hắn cứ tưởng rằng mình chắc chắn phải chết.

Ai ngờ lần nữa mở mắt, hắn vậy mà đang ngồi ở văn phòng mười năm trước.

Mà thời gian này chính ngày là Yên mất tích.

Cái gì cũng không kịp nghĩ, hắn chạy vội ra ngoài, tới khách sạn, thậm chí bối rối đến quên gọi điện thoại xác nhận sự tồn tại của cô.

Trong đầu hắn không có gì cả, chỉ muốn lập tức nhìn thấy cô!

Ông trời chiếu cố, cửa phòng khách sạn vừa mở ra, cô gái của hắn còn ở bên trong.

Một khắc này, trái tim của hắn vui mừng đến sắp nổ tung.

Nhưng hắn dùng hết toàn lực kềm chế, sợ hù đến cô -- chuyện ở kiếp trước đã không quan trọng, cô không cần biết, cô chỉ cần ở bên cạnh hắn là tốt!

Hắn cũng không nói gì, sau khi cô mệt mỏi ngủ say liền lặng lẽ gọi điện thoại cho người ta chế tạo một đoạn xích.

Hắn muốn đem cô cột vào bên cạnh hắn.

Mãi mãi không chia xa.

“Bảo bối, đồ trong tủ lạnh không nhiều, anh nấu một bát mì cho em, em ăn tạm trước.” Dung Trì rất nhanh đã nấu xong, đi vào phòng ngủ, “Chờ ăn no rồi chúng ta lại cùng đi chợ mua thức ăn.”

“Anh không mở khóa thì em phải ăn như thế nào?” Khúc Yên giơ cổ tay lên, dây xích làm bằng vàng ròng leng keng vang dội.

Cô ngoẹo đầu nhìn hắn, kỳ quái nói, “Anh mua khóa vàng này lúc nào vậy? Là vàng thật sao? Có phải quá xa xỉ hay không?”

Khóe môi Dung Trì hơi nâng, mắt đen ôn nhu: “Thật là ngốc. Anh khóa em lại, sao em không tức giận?”

“Em không tức giận.” Khúc Yên thành thật nói, “Em chỉ hoang mang, tại sao anh muốn khóa em lại?”

“Đi ăn mì.” Dung Trì không trả lời, lấy chìa khóa ra mở.

Xiềng xích mặc dù đã mở nhưng hắn dắt tay cô.

Lực không quá mạnh nhưng rất lớn, cô không có khả năng trốn.

“Anh nắm tay em, em ăn mì thế nào?” Khúc Yên giơ bàn tay đang nắm chặt lấy đối phương lên, lung lay, “Em ăn mì ngay trước mặt anh, anh đừng khẩn trương như vậy.”

Dung Trì thật thấp mà ừ.

Hắn buông cô ra, ngồi ở vị trí đối diện cô, nhìn chăm chú cô, ánh mắt lưu luyến mà mang theo một nỗi khổ riêng.

“Anh đừng một mực nhìn em như thế, mau ăn đi.” Khúc Yên thúc giục.

Trong nội tâm cô cảm giác là lạ.

Dung Trì dường như không đúng lắm, giống như có ẩn tình cô không biết.

......

Buổi chiều hai người tay trong tay dạo phố mua thức ăn.

Buổi tối Dung Trì xuống bếp nấu ăn, lần nữa khóa Khúc Yên trong phòng ngủ.

Đợi đến khi tắm hắn cũng không chịu cho cô tự tắm.

Khúc Yên ngu ngốc đến mấy cũng dần dần đoán được một chút manh mối.

“Tiểu Thất, mi điều tra thêm thế giới này, có phải có cái gì dị thường hay không.” Thừa dịp âm thanh sấy tóc huyên náo, cô ở trong lòng lặng lẽ hỏi.

“Kí chủ, thế giới này nguyên bản là thế giới trọng sinh. Bởi vì kí chủ lần nữa trở về nên đã thay đổi quỹ tích vốn có.” Tiểu Thất trả lời đúng sự thật, “Nói một cách đơn giản, Dung Trì trọng sinh, trong đầu hắn vẫn còn nhiều kí ức của kiếp trước.”

“Trùng sinh......” Khúc Yên bó tay rồi.

Cô cũng sắp quên thế giới này có kịch bản trùng sinh.

Thực sự là quá thảm.

Vì sao không thể để Dung Trì không nhớ gì nữa, làm người hạnh phúc?

Cô một lòng muốn trở về thời điểm này chính là không muốn hắn chịu mười năm cay đắng kia mà!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play