Hạ Cẩn là đối tác của hắn, có em gái, thường xuyên đến tiễn đi làm.
Hắn bình thường vội vàng, thời gian ngủ cũng không có, nào có chuyện đi quản em gái người khác tên là gì.
Cho dù có nói chuyện qua, đại khái là “chào cô” “gặp lại sau” các kiểu.
“Anh Trì, anh thật sự không nhớ rõ em?” Hạ Thiên như bị sét đánh, cô ấy tới văn phòng có hơn mấy chục lần, hắn cũng nên nhớ kỹ cô ấy a?
Chẳng lẽ, dung mạo của cô ấy phổ thông như thế, dễ dàng bị lãng quên như vậy sao?
“Anh của cô đang trong xưởng xem hàng mẫu, cô vào trong xưởng tìm hắn đi.” Dung Trì trả lời vô cùng thẳng thắn, hoàn toàn không lãnh hội được đối phương đang thương tâm gần chết.
Hạ Thiên xấu hổ giận dữ mà dậm chân, cảm giác mình mất hết mặt mũi.
Cô ấy quay đầu ra bên ngoài chạy, hơn nữa ném ra một câu nói: “Có bạn trai cứng như sắt thép thế này, chị sẽ không hạnh phúc!”
Lời này, hiển nhiên là nói với Khúc Yên.
Khúc Yên vô tội trừng mắt nhìn: “......”
“Đói bụng sao?” Dung Trì đối với nhạc đệm vừa rồi không thèm để ý chút nào, giọng trầm ấm nói, “Muốn ăn cái gì? Tôi dẫn cậu đi ăn cơm.”
“Cậu trước chờ một chút.” Khúc Yên chậm trì hoãn thần, hỏi hắn, “Cô bé kia, thường tới phòng làm việc của cậu a? Trước cậu nói với tôi bên cạnh cậu không có bất kỳ người khác phái nào? Bất luận cái gì a?”
“Tôi cho là không có.”
Có cũng không nhìn thấy.
Trong mắt cùng trong lòng hắn chỉ có một cô gái duy nhất.
“Cô ấy thích cậu đến khóc, cậu còn nói không có, tớ còn lâu mới tin.” Khúc Yên bất mãn hừ hừ, “Quả nhiên miệng nam nhân, gạt người gạt quỷ.”
Dung Trì véo nhẹ má nàng, nâng mặt nàng lên, nhìn đôi mắt sáng như sao của nàng: “Cậu ghen? Cậu đối với tôi có lòng ham chiếm hữu? Như vậy tôi ở trong lòng cậu là gì?”
Mặt Khúc Yên nóng lên một các khó hiểu, nhanh chóng quay mặt đi, tránh thoát hắn chạy trốn tới bên cạnh: “Tớ mới không có ghen. Là cậu không thành thật.”
“Hôn xong sẽ không nhận nợ?” Dung Trì tới gần nàng, bàn tay chế trụ eo của nàng, không để nàng trốn.
“Là cậu cưỡng hôn tớ!” Khúc Yên kháng nghị, “Tớ còn không có mắng cậu đâu, đùa nghịch lưu manh!”
“Vậy tôi thà để cho cậu mắng thêm vài câu.” Bàn tay của hắn đặt ở sau lưng nàng, buộc nàng gần sát chính mình, cúi đầu ở môi nàng hôn một chút, “Chửi một câu, thêm một lần.”
“Vô lại!” Khúc Yên xấu hổ, hai gò má từng đợt đỏ ửng.
Tại sao vậy, nàng giống như bị phản công?
Đây cũng quá có lỗi với danh xưng thần khiêu khích của nàng ở trong hệ thống xuyên nhanh!
Khúc Yên có chút tức giận, nhón chân lên, ở hắn trên cằm hắn cắn nhẹ: “Bạn học Dung, cậu thật không biết xấu hổ. Chúng ta chỉ là sai lầm hôn một lần, không có ý nghĩa gì.”
Dung Trì thấp giọng nở nụ cười: “Cặn bã.”
“Tớ làm sao lại là cặn bã?” Khúc Yên lần này thật sự tức giận, dùng sức đẩy hắn, “Là tớ cưỡng hôn cậu sao? Là tớ hướng cậu tỏ tình sao? Rõ ràng tớ mới là người bị hại.”
“Logic này không đúng. Mặc dù cậu chưa từng hướng tôi tỏ tình, nhưng cậu hành động rất dễ dàng để cho tôi hiểu lầm.”
Dung Trì tùy ý nàng giãy dụa, gắt gao giữ thắt lưng nàng không để cho nàng thoát đi, trầm thấp chậm rãi nói, “Lớp 12 năm đó, cậu chạy tới nhìn tôi xe đua, chúng ta lăn xuống dốc núi, cậu liều lĩnh bảo vệ đầu của tôi. Về sau tôi thất thủ thọc tôi tên rác rưởi kia một đao, cậu lao ra thay tôi gánh tội thay. Về sau nữa, cậu nhiều lần tới xem tôi đánh quyền, lại đến bệnh viện chiếu cố tôi......”
Hắn tiếng nói thấp dần, có chút khàn khàn, trong lòng nổi lên nỗi đau tăm tối.
Nếu như không phải lần trên sân thượng kia, nàng chính miệng nói nàng thích người khác.
Hắn sẽ cho là nàng đối với hắn có cảm giác không bình thường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT