Edt: Nhan

“Bảy năm đó......” Khúc Yên suy nghĩ nên trả lời thế nào mới hợp lý: “Em trốn ở một chốn yên vui*, không có chiến tranh, không có zombie.”

*gốc là thế ngoại đào viên: chốn yên vui, chốn Đào Nguyên, bồng lai tiên cảnh, thiên đường.

“Nói dối!” Hạ Tư Viêm không hài lòng, cúi đầu khẽ cắn môi cô, nói: “Sao có thể không có zombie? Tận thế đã mười năm, zombie tung hoành, động vật dị biến, khắp nơi đều có xung đột, nơi đó ở đâu ra?”

“Em nói có thì là có.” Khúc Yên tính chơi xấu: “Nếu anh không tin em thì đừng có hỏi.”

“Em không nói thật một lần, anh sẽ hôn em một lần, cho đến khi em chịu thành thật trả lời anh tất cả vấn đề mới thôi.” Hạ Tư Viêm áp vào môi cô, dùng lưỡi xâm nhập dò xét.

Những hình ảnh phức tạp cứ tuôn trào trong tâm trí hắn.

Hỗn loạn.

Có cảnh hắn quấn quýt bên cô. Có cảnh hắn lẻ loi một mình trong ký túc xá.

Còn có cảnh bảy năm sau, khi hắn gặp lại cô......

“Yên Yên......” Hắn vừa hôn vừa thấp giọng gọi tên cô: “Là em đúng không? Em chính là người con gái trong giấc mơ của anh, đúng không?”

Bây giờ tâm trí hắn đã có chút rối loạn, cả cơ thể nóng bỏng.

Nhưng linh cảm trong bóng tối lại nói cho hắn biết người hắn đang hôn bây giờ chính là cô gái mà hắn vốn tưởng rằng chỉ là hư vô mờ ảo, không thể chạm tới trong giấc mơ.

“Anh nói có thì là có.” Khúc Yên nhẹ giọng đáp, khẽ nâng cằm lên, tiếp lấy nụ hôn cháy bỏng của hắn.

Cô thích hôn hắn.

Dường như đã từng quấn quýt triền miên như thế rất lâu, rất lâu.

“Vậy sao em lại đẩy anh đi? Tại sao lại nhốt anh trong kho hàng đầy zombie?” Hạ Tư Viêm hôn cô đến gần như ngạt thở, không nỡ buông ra, dựa vào trực giác mà hỏi: “Không phải em tự nguyện, đúng không?”

“Không, là em tự nguyện.” Khúc Yên nói rất nhẹ.

Là cô tự nguyện nhận nhiệm vụ.

Chỉ là không nghĩ tới về sau nhiệm vụ trở nên vô cùng gian khổ.

Có thể cô vẫn phải tuân theo nhiệm vụ như cũ, không cần biết là vì kích phát tiềm năng hắn vốn nên có hay là vì bảo vệ linh hồn hắn hoàn chỉnh không bị hao tổn.

“Ngay cả lừa anh mà em cũng không muốn sao?” Đáy mắt Hạ Tư Viêm thoáng qua sự xót xa.

Hắn cảm thấy dường như mình hợp lại làm một với thiếu niên kiếp trước kia, đau đớn khi xưa vẫn rõ ràng như vậy, khắc cốt ghi tâm.

“Đời này, em không muốn lừa anh nữa.” Khúc Yên giơ tay lên khẽ vuốt khuôn mặt anh tuấn của hắn, nói: “Về những điều anh muốn biết, nếu em có thể trả lời, em sẽ nói cho anh hết.”

Điều duy nhất không thể nói cho hắn biết là cô đang làm nhiệm vụ.

“Được, vậy em nói đi, em có từng yêu anh không?” Hạ Tư Viêm buột mồm hỏi, lời vừa ra khỏi miệng, hắn cảm giác trong lòng nhói đau.

Hắn lại sợ đáp án của câu hỏi này.

Khúc Yên khẽ mím môi hồng, nhẹ nhàng gật đầu.

Tận thế trước, nhất định là cô yêu hắn.

Đời này, cô không nhớ rõ.

“Còn những vấn đề khác......” Hạ Tư Viêm hơi cong môi, giọng nói trầm thấp mà cuốn hút: “Anh không hỏi nữa.”

Hắn đột nhiên cúi đầu chiếm lấy môi cô, bắt đầu công thành đoạt đất.

Thế công của hắn rất mạnh, vô thức mang theo tình cảm cùng sự quyến luyến của Tư Triệt kiếp trước, nhưng lại có một loại cảm giác mới mẻ vô cùng kỳ diệu.

Thật giống như hắn lại quen biết chính mình một lần nữa, lại quen biết cô một lần nữa.

Hắn khát vọng tìm tòi.

Khám phá cơ thể, sự ngọt ngào và tình cảm của cô, đồng thời tìm kiếm sự kết nối huyền diệu giữa hai bên, giống như trong vô hình có từng sợi tơ quấn lấy hắn và cô, cho dù cách nhau bao xa và bao lâu thì vẫn sẽ gặp lại nhau một lần nữa.

Hắn không rõ bây giờ mình là Tư Triệt hay là Hạ Tư Viêm, giữa trầm luân, các giác quan chìm vào biển sâu kiều diễm vô tận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play