Trở về, Nhã Thi mới hỏi Ngọc Bình.

- Anh Hai! Anh thích chị Trúc hả?

Ngọc Bình sửng sờ.

- Em... hỏi gì lạ vậy anh làm sao mà thích Thu Trúc được chứ? Không phải Thu Trúc đã có anh Trọng rồi sao?

Và còn thêm bốn người nữa nhưng điều này anh cũng chỉ bổ sung trong lòng.

Thế nhưng, Nhã Thi lắc đầu nói.

- Anh không qua mặt được em đâu! Anh không thích chỉ thì cớ sao lúc đứng chờ mưa tạnh anh cứ nhìn chị ấy chầm chầm không chớp mắt vậy. Mà còn nhìn thật lâu thật lâu nữa chứ? Đã vậy còn vô cùng thiết tha nữa kìa.

Ngọc Bình ngớ người hỏi.

- Bộ lúc đó anh nhìn lâu lắm sao?

Nhã Thi đáp.

- Không biết có lâu không mà từ lúc trời đổ mưa tới lúc tạnh mưa luôn đó.

- Ách... vậy... vậy anh Trọng có thấy không?

Nhã Thi gật đầu.

- Thấy! Chỉ là ảnh cũng không có phản ứng gì. Giống như mấy chuyện đó ảnh cũng thường hay thấy vậy.

Ngọc Bình áy náy trong lòng, thừa biết Hữu Trọng yêu Thu Trúc mà anh còn nhìn Thu Trúc lâu như vậy, không biết Hữu Trọng có buồn không? Chắc phải tìm cơ hội giải thích mới được. Nhưng mà biết giải thích làm sao bây giờ? Trong khi ngay cả anh cũng không biết vì sao mình lại có hành động như vậy nữa mà.

Anh chợt hỏi.

- Bộ em biết thích một người là như thế nào sao mà em nói anh thích Thu Trúc chứ?

Nhã Thi bèn đáp.

- Thích một người... là lúc nào anh cũng nghĩ về người ấy, thấy người ta vui thì anh cũng vui, thấy người ta buồn anh càng đau lòng rất muốn đến an ủi người ta. Thấy người ta không chú ý tới mình thì anh cảm thấy mất mát. Còn khi người ấy mà có cử chỉ thân mật với người khác anh sẽ cảm thấy chướng mắt, rất muốn tách họ ra. Nhưng lại sợ làm người ấy buồn nên cố nén lại. Có đôi khi chỉ một cử chỉ quan tâm nho nhỏ của người ấy anh cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc thỏa mãn....

Nhã Thi càng nói càng say mê, càng nói càng nhập tâm chẳng khác nào cô ấy đang nói về mình. Bổng nhiên, Ngọc Bình lên tiếng.

- Em đã có bạn trai?

Ai chu choa... cuối cùng bị lộ tẩy rồi. Nhã Thi cười cười gật đầu.

Ngọc Bình liền biến thành một người anh trai nghiêm khắc, bắt đầu chất vấn.

- Thằng đó là ai? Ở đâu? Làm nghề gì? Gia cảnh như thế nào?

Nhã Thi ngượng ngùng đáp.

- Anh Hai... đó... đó là bạn của anh đó!

Ngọc Bình kinh ngạc.

- Bạn của anh?

Nhã Thi cười nói.

- Đúng vậy! Là anh Minh Sơn...

Ngọc Bình trợn mắt há hốc mồm.

- Minh... Minh Sơn... Em nói cái thằng suốt ngày trưng cái bộ mặt lạnh lùng như tượng băng ngàn năm đó hả?

Nhã Thi chu môi nói.

- Anh ấy tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng thật ra bên trong anh ấy rất là tốt bụng, nhiệt tình. Hơn nữa anh ấy yêu em. Chúng em yêu nhau.

Nói về Minh Sơn thì Ngọc Bình đương nhiên biết tính tình hắn ta thế nào. Đúng như Nhã Thi nói tuy bề ngoài lạnh nhưng trong lại nóng. Chỉ là hắn là một người rất vô tình a, sao có thể yêu Nhã Thi được. Anh phải làm rỏ vấn đề này. Hừ... nhân lúc anh đi lên thành phố học mà tranh thủ ở nhà cua em gái của anh sao? Không thể tha thứ!

Như đọc được suy nghĩ của anh, Nhã Thi liền nói.

- Anh đừng có nghĩ xấu cho anh ấy như vậy! Kỳ thực là em cua anh ấy đó!

Ngọc Bình lại mở to mắt kinh ngạc. Nhã Thi nói tiếp.

- Từ lần đầu tiên anh dắt anh ấy về nhà thì em đã thích anh ấy rồi. Là em tìm mọi cách đeo bám anh ấy. Em học sư phạm cũng là vì muốn cùng ngành với anh ấy thôi.

- Nhưng... nó là một kẻ vô tình...

Thế nhưng Nhã Thi đã tươi cười nói.

- Không phải bây giờ chúng em đã yêu nhau rồi đấy sao? Tuy rằng anh ấy vô tình nhưng cũng là một con người bằng xương bằng thịt, cũng có trái tim biết rung động mà. Chỉ cần dùng tấm chân tình cảm hóa thì có một ngày dù là đá cũng mềm thôi. Và em đã thành công đấy.

Ngọc Bình cũng không biết phải nói gì nữa. Đột nhiên, Nhã Thi lại nói tiếp.

- Cho nên anh cứ yên tâm mà tấn công chị Trúc đi! Em ủng hộ anh hai!

Ngọc Bình rơi một giọt mồ hôi thật lớn sau ót. Anh quên nói với Nhã Thi, Hữu Trọng là sếp của anh a. Tuy rằng, Hữu Trọng rất bình dân xem anh như anh em, chưa từng coi anh là cấp dưới nhưng như vậy lại làm cho anh càng không thể làm điều gì có lỗi với Hữu Trọng được. Thừa biết Hữu Trọng yêu Thu Trúc mà còn dám cua thì anh còn đáng mặt đàn ông không. Anh không làm được.

Tuy nhiên, những gì Nhã Thi nói về cảm giác của anh đối với Thu Trúc là hoàn toàn không sai. Lúc thấy cô cười anh rất vui, lúc thấy cô đứng lặng nhìn mưa rơi mang theo một nỗi cô đơn nào đó thì tim anh đau, anh muốn dang tay ôm lấy cô vào lòng mà xoa dịu nỗi cô đơn ấy. Rồi khi nhìn thấy cô và Hữu Trọng thân thiết thì anh lại cảm thấy ganh tỵ, cũng đồng thời rất ngưỡng mộ.

Từ cái ngày gặp cô đến nay, anh không lúc nào mà không nghĩ về cô. Ban đầu là vì cô đã để lại tiền trong bịch thuốc cho anh, giúp anh qua cơn khó khăn. Anh luôn muốn tìm gặp cô để trả lại nên luôn nghĩ về cô cũng không có gì làm lạ. Nhưng khi nghe Hữu Trọng gọi cô là vợ đột nhiên anh lại cảm thấy đau thương mất mát, rồi khi biết ra sự thật anh lại vui mừng khôn xiết.

Lúc đó anh không hiểu vì sao mình lại có những cảm giác kỳ lạ như vậy. Bây giờ nghe Nhã Thi nói thì anh đã hiểu. Thì ra đó là do anh đã thích cô, anh đã đem cô đặt trong lòng lúc nào mà không hay biết. Nhưng anh lại không biết phải làm sao bây giờ? Như Nhã Thi nói, mạnh dạn tấn công cô sao? Còn Hữu Trọng đó, anh không thể làm được. Hay nhân lúc anh còn chưa có lún sâu vào thì anh nên lập tức quên cô đi cho rồi, sẽ không nghĩ về cô nữa. Như vậy thì anh sẽ không cảm thấy có lỗi với Hữu Trọng và Hữu Trọng cũng sẽ không buồn có phải không?

...................

Ngày hôm sau, nhân lúc nghỉ trưa Ngọc Bình đã mạnh dạn nói với Hữu Trọng.

- Anh Trọng? Em xin lỗi anh!

Hữu Trọng ngạc nhiên.

- Chuyện gì?

Ngọc Bình ngập ngừng nói.

- Hôm qua... hôm qua ở siêu thị... à... em có lỡ nhìn Thu Trúc lâu một chút... anh đừng có buồn em. Em không phải cố ý...

- Ha ha ha...

Hữu Trọng bật cười, vỗ vai Ngọc Bình.

- Đầu gỗ nhà cậu đã nhận ra bản thân thích cục cưng rồi sao?

Ngọc Bình kinh ngạc.

- Anh Trọng... em...

Hữu Trọng lắc đầu nói.

- Cục cưng rất thu hút, cậu thích cô ấy cũng là chuyện bình thường đâu có gì cậu phải nói xin lỗi tôi chứ.

Ngọc Bình cuối đầu.

- Nhưng mà em thừa biết anh yêu cô ấy vậy mà em còn....

Hữu Trọng lại vỗ vai anh.

- Cũng đâu phải mình tôi yêu Thu Trúc đâu. Còn có Anh Tuấn, Thanh Tú, Kiến Minh, Hoàng Trung họ đều yêu cô ấy không kém gì tôi. Đừng nói bây giờ cậu chỉ mới thích, cho dù cậu có yêu đến say đấm sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô ấy tôi cũng không lấy gì làm lạ. Tôi chỉ là tội nghiệp cho cậu thôi.

Ngọc Bình ra chiều khó hiểu.

- Tội nghiệp cho em?

Hữu Trọng thở dài nói.

- Aiii... bởi vì Thu Trúc là một người vô tình. Cô ấy sẽ không yêu bất kỳ ai ngay cả cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng mà một khi cậu đã yêu cô ấy rồi thì dù cô ấy có vô tình, hờ hững tới đâu đi nữa cậu cũng sẽ không bao giờ buông bỏ được cô ấy. Cậu cảm thấy dường như là chính cậu đã góp phần tạo nên cái sự vô tình, hờ hững và lạnh lùng của cô ấy vậy. Cảm thấy mình nợ cô ấy rất nhiều và như muốn dùng cả đời này để bù đấp những tổn thương cho cô ấy.

Ngọc Bình vô cùng bất ngờ, kinh ngạc nói với Hữu Trọng. .

||||| Truyện đề cử: Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||

- Cả anh cũng cảm thấy vậy sao?

Hữu Trọng nhướng mày.

- Cậu cũng cảm thấy mình nợ cô ấy sao?

Ngọc Bình gật gật đầu thành thật nói.

- Đúng vậy! Hôm qua thấy cô ấy lặng lẽ đứng nhìn mưa rơi, em cũng có một cảm giác như vậy. Nhìn cô ấy đứng đó dù bên cạnh có rất nhiều người nhưng vẫn cứ cảm thấy cô ấy đơn độc làm sao. Muốn đua tay ra mà xua đi cái đơn độc đó nhưng lại có cảm tưởng dường như chính mình đã góp phần tạo nên sự cô độc cho cô ấy vậy. Em cảm thấy mình có lỗi muốn chuộc lỗi nhưng không biết phải làm sao. Cho nên cứ đứng lặng mà nhìn thôi.

Hữu Trọng: (°O°)... rồi xong!

Anh bèn đưa bàn tay ra bắt tay với Ngọc Bình.

- Chúc mừng bạn đã trở thành thành viên của những người yêu cục cưng tha thiết nhưng phải mang danh anh trai.

Ngọc Bình chấm hỏi đầy đầu, không hiểu anh nói vậy là có ý gì. Nhưng hắn lại nói.

- Anh yên tâm! Em sẽ không tranh giành Thu Trúc. Em chỉ mới thích thôi chưa hẳn đã yêu sâu đậm. Em nhất định có thể quên được!

Thế nhưng Hữu Trọng lại thở dài nói.

- Aiii... có thể quên được sao? Nếu được như vậy thì tôi cũng mừng cho cậu. Chỉ là...

Anh lắc đầu.

- Tôi chỉ e rằng cậu càng muốn quên thì càng sẽ nhớ nhiều thêm thôi.

- Anh Trọng... em...

Ngọc Bình muốn nói gì nữa nhưng Hữu Trọng đã đưa tay ngắt lời.

- Cậu đừng nói gì cả. Cứ để tự nhiên đi. Cậu muốn thích thì cứ thích, muốn yêu thì cứ yêu đừng khống chế tình cảm của mình. Điều đó chỉ có thể làm cậu đau khổ thêm thôi. Tôi sẽ không trách cậu và cũng sẽ không bao giờ trách cậu. Chỉ cần cậu đừng để chuyện tình cảm làm ảnh hưởng công việc là được rồi. Quyết định thế nhé!

Ngọc Bình chỉ có thể cuối đầu đáp.

- Dạ!

Anh đã nói vậy rồi thì hắn còn gì để nói nữa chứ. Nhưng mà hắn vẫn quyết tâm để quên cô đi. Vì tốt cho hắn và cũng vì tốt cho mọi người. Tuy nhiên, dù hắn có muốn quên cũng đâu dễ dàng quên như vậy. Giống như Hữu Trọng nói càng muốn quên cô đi thì càng nhớ nhiều thêm thôi. Mỗi khi nhắm mắt lại sẽ lại nhớ về cô, mỗi khi nhìn trời mưa rơi lại nhớ đến bóng dáng cô tịch ấy. Rồi mỗi lần tình cờ đi ngang cái trung tâm ngoại ngữ mà hắn lần đầu đã gặp cô, lại không khỏi đưa mắt nhìn vào để hi vọng nhìn thấy được hình dáng bé nhỏ thân thương ấy. Ồ... thì ra yêu là thế đấy sao? Muốn quên thì lại càng nhớ nhiều thêm nữa. Aiii... hắn phải làm sao bây giờ đây?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play