- Không được! Tiền này là của con! Phải để dành sau này lấy chồng làm của. Chứ ngoại cũng đâu có gì để cho con.
Cô bèn nói.
- Ngoại ơi! Chỉ cần ngoại cho con đi học đừng có bắt con lấy chồng sớm là được! Con học ra có nghề rồi sẽ đi làm đến lúc đó có tiền tự sắm của cho mình rồi ngoại khỏi lo. Không phải ông bà xưa từng nói là cho con của kho mà không biết làm có ngày cũng hết, cho con cái nghề có ngày của cũng chất đầy kho đó sao? Phải hôn ngoại?
Bà ngoại cười toe toét, đưa tay xoa đầu cô nói.
- Ừ... ừ... cháu ngoại bà học giỏi, nhất định sau này của sẽ chất đầy kho.
Tối về đúng là bà ngoại đã đem số tiền ấy đưa cho cậu mợ hai cũng theo như lời Thu Trúc mà nói. Chỉ là bà lại thêm.
- Đúng lý tao định để cho sau này con Trúc nó lấy chồng nhưng mà thấy nhà hiện tại cũng dột nhiều chổ rồi, nên tao mới đưa ra. Tụi bây từ giờ ráng lo cho con Trúc ăn học tới nơi tới chốn đừng có bắt nó lấy chồng sớm nữa.
Có câu này của Ngoại rồi thì cô đã an tâm không sợ bị làm mai làm mối nữa. Bây giờ coi như cô đã được tự do thoải mái, vừa có tiền, vừa có của an tâm mà lo ăn học, lo cho tương lai sáng lạng sau này.
Tuy nhiên, cái gì đến nó cũng phải đến dù cho cô đã trọng sinh trở lại, biết trước điều đó nhưng đôi khi cũng khó tránh được.
Cô đang học lớp 11, mà năm này thì thường trường sẽ cho học sinh học thêm một nghề phụ để kiếm điểm đậu tốt nghiệp, nếu lỡ thi còn thiếu nửa điểm hay là một điểm thì sẽ dùng điểm nghề này cộng vào cho khỏi bị rớt. Kiếp trước, do bị chuyện mai mối đó làm ảnh hưởng tâm trạng của cô nên suýt nữa là cô bị rớt tốt nghiệp rồi cũng may là có điểm nghề này kéo lên mới có thể vượt qua. Lúc đó, cả thầy cô cũng không ngờ rằng cô sẽ như vậy. Học kỳ cả năm xếp loại giỏi mà tốt nghiệp lại... thôi không nói nữa, cũng đã là chuyện kiếp trước rồi. Kiếp này cô tuyệt đối không để lại bị suýt rớt nữa đâu.
Nhưng cô vẫn phải đi học nghề nha, nếu không học nghề thì phải học lấy bằng A hoặc B vi tính. Kiếp này cũng như kiếp trước là cô bị đưa đi học lấy bằng A vi tính. Vì sao bị đưa đi mà cô không tự chọn. Thứ nhất, trường bắt buộc học sinh nào cũng phải học. Thứ nhì; may, thêu, điện, cơ khí; bốn nghề đó cô vô cùng không thích nên không đăng ký nghề nào. Thứ ba, ai mà không đăng ký thì cứ việc đưa qua học vi tính thôi. Cô chưa có bằng A thì cho qua học để lấy bằng A. Cô có thể học tiếp lên lấy bằng B nhưng như vậy thì bắt buộc phải đóng tiền chứ không cho học miễn phí nữa đâu.
Vâng! Và ngày đầu bước vào lớp học tín chỉ A vi tính, cô vẫn gặp lại người ấy. Cũng khuông mặt ấy, vẫn nụ cười với cái má lúm đồng tiền có duyên và giọng nói dịu dàng ấy đã làm lòng cô say đấm ngay lần gặp đầu tiên. Để rồi nhớ nhớ, thương thương, vấn vương trong lòng. Ngày qua ngày trong mong đến buổi học tín chỉ A vi tính để có thể gặp được anh.
Nhưng bây giờ, trong mắt cô anh cũng bình thường, bình thường như bao người thầy dạy bộ môn khác thôi. Cô còn cảm thấy nhìn mặt anh sao mà nó còn non choẹt. Phải rồi! Linh hồn cô đã 31 tuổi thì ánh mắt nhìn một người mới hai mươi mấy thì còn non choẹt là phải.
Thay vì kiếp trước cô sẽ nhanh chân chọn một cái máy gần với anh, trong tầm mắt anh vừa nhìn đã thấy cô. Thì kiếp này cô lại chọn một cái máy trong góc dưới chót, thường ai đâu chú ý tới máy chót làm gì. Lúc anh giảng mấy cái gì tạo thư mục này kia cô thật nhàm chán. Kiếp trước, mấy cái này cô tạo đến mòn mấy con chuột rồi. Cô thật muốn dơ tay lên hỏi. "Thầy ơi! Em có thể không cần học mà thi luôn được không thầy?" Nhưng cô sợ bị các bạn cùng học trong đây ghét thôi. Sẽ chửi cô là "Đồ chảnh chó!" Thôi! Chịu khó ngồi hết giờ về vậy.
Anh cũng vẫn như những giáo viên khác, hướng dẫn lý thuyết sau đó sẽ cho học sinh thực hành. Thời gian này sách giáo khoa chưa cải cách nên hầu như các trường ở nông thôn sẽ không đem môn tin học xếp vào môn học chính. Vì thế đa phần học sinh đều là lần đầu tiên tiếp xúc với máy, phải học cách cầm chuộc, trừ học sinh thuộc khu vực thị trấn thì khác nhưng những học sinh đó thì họ sẽ không học tín chỉ A đâu, bởi họ đã có rồi mà là từ tín chỉ B trở lên. Dĩ nhiên là sẽ không học chung trong phòng học này. Ở đây chỉ là dành cho học sinh chưa hề tiếp xúc với máy. Số ít hay đi chơi game thì sẽ khác.
Chính vì điều đó, muốn học sinh tập làm quen với chuộc thì giáo viên sẽ nắm tay hướng dẫn. Thật là hạnh phúc khi được một người thầy vừa đẹp trai lại vừa dịu dàng nắm tay hướng dẫn đúng không nào? Oa... trái tim thiếu nữ bắt đầu đập lộn nhịp rồi kìa, trong ánh mắt các học sinh nữ không khỏi dấu được vẽ thẹn thùng. Nhớ kiếp trước cô cũng là như vậy đấy và cô cũng biết không chỉ riêng mình cô thích anh.
Anh không phải là giáo viên dạy chính thức ở trường mà là một sinh viên thực tập. Nhà ở trên thành phố nên sau khi kết thúc thực tập đương nhiên là anh sẽ trở về thành phố để cho tiện rồi. Cô nhớ không lầm là sau khi qua tết thì anh đi, lúc đó cô đã rất ngỡ ngàng khi bước chân vào lớp là một giáo viên khác. Anh đi vào ngày thứ năm, cũng có từ biệt với giáo viên và học sinh, chỉ là ngày đó nhóm học sinh nào học thì mới từ biệt thôi. Bởi một tuần cũng chỉ có một buổi học vi tính và nghề chia đều ra cho các lớp, tính luôn ngày chủ nhật và cô được xếp học vào buổi sáng chủ nhật. Lúc đó, cô vô cùng buồn bã, sau khi thi lấy tín chỉ A xong, lâu lâu cô vẫn cố tình đi ngang phòng học vi tính để tìm lại hình ảnh của bóng dáng thân quen đó, mặc dù cô biết là anh sẽ không bao giờ trở lại.
Hôm nay ngồi đây, cũng phòng học này, cũng những chiếc máy vi tính đời cũ này, cũng những người bạn học chung đó cùng với hình dáng và cử chỉ quen thuộc đó. Nhưng trái tim cô đã không còn rung động, không còn dáng vẽ thẹn thùng, e ấp khi anh đến gần, chỉ có sự nhạt nhẽo, nhạt nhẽo đến vô vị của một người đã bị tình yêu đẩy xuống vực sâu thâm thẳm không lối thoát. Nhìn anh đang cầm tay một bạn nữ ngồi máy cạnh bên mà dịu dàng hướng dẫn, làm cho đôi má xinh xinh kia ửng đỏ. Cô bổng nhớ lại hình ảnh của mình trước đây, lúc tay anh chạm vào bàn tay bé nhỏ của cô, mặt cô chợt thấy nóng lên, hẳn là nó cũng đỏ như thế đi.
Đột nhiên, anh quay sang nhìn cô cũng nở nụ cười dịu dàng rồi hỏi.
- Cô bé này đã làm được chưa?
Cô bé? Gọi cô sao? Nhưng cô không thích ai gọi cô như thế. Cô nhàn nhạt gật đầu đáp.
- Thưa thầy! Em đã làm xong ạ!
Anh đi qua chổ cô nhìn vào máy thì thấy cái thư mục phanthithutruc đã tạo xong rồi, anh cũng không lấy gì làm lạ. Cười gật đầu rồi đi trở lên. Hai người hoàn toàn chỉ có sự bình thường của thầy và trò ngày đầu gặp nhau, không có một cái ấn tượng nào để lưu luyến. Cũng không hẳn hoàn toàn là không ấn tượng, anh như nhớ ra là hình như anh đã từng gặp cô ở đâu đó. Nhưng anh lại nghĩ cô là học sinh trong trường thì anh cảm giác đã gặp ở đâu đó cũng là chuyện bình thường, nên cũng không để tâm tới làm gì, chuyên tâm lo công việc của mình.
Cho đến một ngày, cô đã để lại cho anh một ấn tượng sâu sắc mà anh không thể nào quên được. Cũng ấn tượng đó đã khiến cuộc đời anh thay đổi và sa vào lưới tình vĩnh viễn không thể nào thoát ra được.
Hôm đó, cũng là một buổi học vi tính bình thường như mọi khi. Chợt một bạn học sinh nữ đột ngột ngã xuống đất, cơ thể bắt đầu co giật đồng thời sùi bọt mép. Mọi người hoảng sợ la lên, ngay cả anh cũng luống cuống tay chân không biết phải làm sao vì đây là lần đầu anh gặp trường hợp như vậy. Duy chỉ có cô là bình tĩnh đứng ra hô lên.
- Các bạn bình tĩnh đừng hốt hoảng, bạn ấy chỉ là bị động kinh thôi qua cơn sẽ hết, mọi người mau tránh ra cho bạn ấy được thoáng khí.
Sau đó, cô lấy áo khoác của mình kê dưới đầu bạn ấy và đặt cho bạn ấy nằm nghiêng sang một bên, lấy khăn lau đi bọt mép của bạn mà không thấy gì là dơ bẩn cả. Đồng thời xung quanh có vật gì nhắm có thể gây nguy hiểm cô đều dọn đi hết. Không hô hấp cũng không cố gắng kẹp chặt tay chân cho bạn bớt co giật. Khoảng gần hai phút sau, nữ sinh ấy bắt đầu ngưng co giật và từ từ bình thường trở lại. Lúc này, cô mới dìu bạn ngồi lên ghế và dường như biến thành một nhân viên y tế thuần thục mà ổn định tâm lý cho nữ sinh ấy, dặn dò những điều cần lưu ý khi biết mình sắp sửa lên cơn để tránh nguy hiểm khi không có người nào xung quanh. Cuối cùng là gọi điện cho người nhà vào rước về.
Cả một quá trình cô như biến thành một người hoàn toàn trưởng thành và dày dặn kinh nghiệm, làm cho nữ sinh ấy và cả những bạn bè trong lớp học vi tính đều không thể xem cô bằng tuổi được. Dĩ nhiên phải dày dặn kinh nghiệm rồi, cô là học trung cấp điều dưỡng mà, ra lại được đi làm trong bệnh viện đa khoa lớn, hàng ngày chăm sóc rất nhiều bệnh nhân, trường hợp đơn giản như vầy không giải quyết được thì ra đường mà lấy cái quần đội lên đầu đi. Cô khiến cho cả đám học sinh dùng ánh mắt sùng bái và kính trọng cô giống như bậc đàng chị. Mà ngay cả anh cũng không khỏi thán phục. Tự hỏi rằng cô là nữ sinh lớp 11 sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT