Thu Trúc tỉnh dậy cũng đã hơn 4 giờ sáng, cảm thấy cả người chật chội khó chịu, nhìn lại mới thấy mình vẫn mặc bộ đồ đi ăn tối hôm qua mà ngủ. Thảo nào không khó chịu sao được. Tối qua, cô gái thích ánh mắt của cô mời cô ăn một miếng bánh kem, cô không tiện từ chối nên đã ăn. Khi lên xe cô bắt đầu thấy hoa mắt, chóng mặt nhìn mọi vật xung quanh đều trở nên xinh đẹp lạ thường nên biết rằng mình đã bị say. Lập tức nhắm mắt ngủ luôn cho rồi.
Như vậy có nghĩa là trở về Hữu Trọng đã không đánh thức cô dậy mà đem cô lên phòng nằm ngủ luôn. Cô nhìn xuống đất thấy anh nằm chèo queo, mền một nơi gối một nẻo không khỏi nở nụ cười. Nhẹ nhàng bước xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa thay bộ đồ khác cho thoải mái rồi nằm ngủ tiếp. Cũng không quên kê gối và đắp mền lại cho Hữu Trọng.
Tỉnh dậy lần nữa đã là tám giờ sáng, Hữu Trọng cũng đã thức tự bao giờ. Cô vệ sinh cá nhân xong đi sang phòng bếp thì thấy anh đang lục đục cái gì đó. Cô lên tiếng.
- Anh đang làm gì vậy ạ?
Nghe tiếng của cô, anh quay ra nở nụ cười thật tươi.
- Cục cưng dậy rồi đấy à? Anh đang làm nóng đồ ăn lại đây. Thanh Tú vừa đưa qua nói món này ăn nóng mới ngon. Cũng sắp xong rồi!
Thu Trúc nói.
- Ngày nào anh Tú cũng đưa đồ ăn sáng qua hết em sợ có ngày em thành bà mập mất thôi. Hi hi...
Hữu Trọng vừa mút đồ ăn ra cho hai người vừa nói.
- Em mập thì càng tốt chứ sao như vậy em mới không đi thả đào hoa tùm lum. Ngay cả phụ nữ cũng thích em nữa kìa!
Nhớ tới cô gái tối hôm qua nhìn cô mà anh không khỏi rùng mình. Hi vọng là cô ta đừng có dây dưa với Thu Trúc, đừng có biến đổi giới tính của cô a. Thu Trúc phì cười nói.
- Anh nói lung tung gì đó! Phụ nữ nào thích em chứ? Người ta chỉ thích nhìn ánh mắt em có được không?
Hữu Trọng lầu bầu.
- Ánh mắt em mới đáng sợ đấy!
Anh đem đồ ăn lại để xuống rồi hai người cùng ăn. Thu Trúc nếm vào một miếng liền khen.
- Vẫn là anh Tú làm đồ ăn là ngon nhất!
Hữu Trọng không nói nhưng cũng gật đầu công nhận điều đó. Trong những người yêu cô không ai mà không tài giỏi cả, ngay cả anh cũng thế. Không phải là anh tự mình khen mình nhưng sự thật nó đúng là như vậy. Chỉ cần hô một tiếng thì sẽ có biết bao cô gái xinh đẹp, cao sang sẵn sàng dâng lên tận miệng. Ấy thế mà họ cũng chỉ yêu duy nhất có một mình cô. Còn cô thì vẫn cứ dửng dưng vô tâm không thèm để ý đến. Aiii.... thật là buồn thay a!
Nhưng mà nhớ lại tối hôm qua, lúc họ thay phiên bế cô làm cô tỉnh lại nhưng vẫn còn trong cơn say thật là hạnh phúc. Cô chủ động ôm hôn họ, còn thưởng thức mùi hương của từng người nữa. Nhưng cuối cùng mùi hương của anh cũng là mùi cô thích nhất, anh thật hạnh phúc làm sao.
Anh bèn tươi cười hỏi.
- Hôm nay cục cưng muốn anh đưa đi đâu chơi?
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Đi siêu thị đi! Có cái siêu thị mới mở lớn lắm. Trong đó còn có nhiều trò chơi giải trí nữa. Chúng ta đi tới đó chơi đi.
Hữu Trọng gật đầu.
- Ừ... Em muốn đi đâu cũng được!
Con gái thường thích đi mua sắm và Thu Trúc cũng không ngoại lệ. Nhưng trước khi mua sắm cô phải tới khu trò chơi cái đã. Ở đó có nhiều loại trò chơi rất thú vị, có cả rạp chiếu phim và cafe nữa.
Tuy nhiên vừa mới ló đầu lên khu giải trí thì lại gặp anh em của Ngọc Bình.
- Ơ... anh Trọng! Thu Trúc... hai người cũng đi siêu thị à?
Hữu Trọng tươi cười gật đầu đáp.
- Ừ! Chủ nhật dẫn cục cưng đi mua sắm ấy mà. Còn cậu cũng dẫn em gái đi mua sắm sao?
Hữu Trọng nhìn cô gái đứng cạnh Ngọc Bình thì biết ngay đó là em gái hắn, bởi hai anh em rất là giống nhau. Thu Trúc thì đây là lần đầu gặp em gái của Ngọc Bình, kiếp trước chỉ nghe nói chứ chưa gặp. Bởi vì lúc đó thì cô ấy đã về quê dạy học dưới quê rồi, cô ấy học cao đẳng sư phạm mà.
Ngọc Bình bèn đáp.
- Dạ phải ạ! Em gái em tên Nhã Thi ở nhà hay gọi là Gái. Cũng mới lên đây học thôi. Chưa có đi đâu nhiều cho lắm. Hôm nay em mới dẫn con bé đi chơi cho biết thôi ạ!
Nhã Thi hơi khép nép đứng sát vào Ngọc Bình cuối đầu chào Hữu Trọng và Thu Trúc.
- Em chào anh chị ạ!
Hữu Trọng và Thu Trúc cũng nở nụ cười chào lại.
- Chào em! Nhã Thi!
Hữu Trọng hỏi.
- À... vậy em học ngành gì?
Nhã Thi đáp.
- Dạ... em học cao đẳng sư phạm ạ!
- Ồ... vậy là cô giáo tương lai đúng không?
Nhã Thi ngượng ngùng cuối đầu đáp.
- Dạ!
Hữu Trọng lại nói.
- Anh cũng từng đi dạy đấy!
Rồi kéo Thu Trúc lại nói.
- Và đây cũng là học trò cưng của anh đây này! Từng là học sinh suất sắc đứng đầu khối 11, 12 hồi học cấp ba đấy. Học giỏi không kém gì anh hồi đó...
Thu Trúc trợn trắng mắt, anh lại bắt đầu quăng lựu đạn a. Thu Trúc bèn khụ một tiếng cắt đứt lời anh.
- Khụ... khụ... à chúng ta nên đi vào trong thôi. Không lẽ đứng ngoài này nói chuyện hoài sao?
Hữu Trọng nghe Thu Trúc lên tiếng bèn tươi cười dẫn đầu đi vào.
- Ừ! Cục cưng nói sao nghe vậy! Đi vào thôi...
Thu Trúc quay sang nói khẽ với hai anh em Ngọc Bình.
- Thông cảm nhé! Anh Trọng bán trái cây chủ yếu là bom và lựu đấy!
Anh em Ngọc Bình nở nụ cười, tuy rằng nghe Hữu Trọng nói có vẽ như anh đang nổ. Nhưng cách nói chuyện của anh vô cùng có duyên, dù cho anh có quăng cả bom nguyên tử người ta cũng không ghét anh được ngược lại thấy anh như vậy thật vui tính, dễ gần. Ngọc Bình lại càng khâm phục Hữu Trọng, trong công việc thì anh là một cấp trên vô cùng nghiêm khắc nhưng khi ra ngoài rồi anh lại trở thành một người vô cùng bình dân, giản dị, dễ gần. Không bao giờ tỏ ra ta đây là chủ cả gì cả.
Đi vào khu giải trí Thu Trúc nói muốn chơi gấp thú, Nhã Thi cũng muốn chơi. Vậy là hai chị em cùng chơi, chỉ là chẳng ai có thể gấp được a. Ba lần không thành hai người ỉu xìu nhìn hai ông anh. Hữu Trọng và Ngọc Bình nhướng mày nhìn nhau, sau đó hai người mỗi người một máy bắt đầu ra tay. Oa... và cả hai đã thành công chỉ trong một lần gấp. Thu Trúc không khỏi dơ ngón tay cái lên khen.
- Hai anh giỏi thật đó! Sao mà gấp hay vậy?
Hữu Trọng lại bày ra vẽ mặt tự kỷ.
- Anh Trọng của cục cưng mà không hay sao được....
Thu Trúc lập tức lấy con thú bông đập vô mặt anh.
- Em hiểu vì sao mà ba thích đánh đòn anh rồi! Em cũng muốn đánh anh nữa đấy.
Hữu Trọng nhe răng cười hì hì.
- Ừ! Vậy anh đứng im cho em đánh nha. Hì hì...
Thấy hai người đùa vui như vậy, Nhã Thi khẽ hỏi Ngọc Bình.
- Anh hai! Anh Trọng và chị Trúc là một cặp hả?
Ngọc Bình ậm ờ rồi gật đầu.
- À... ờ... Ừ... Một cặp...
Anh cũng không biết phải trả lời làm sao đành nói như vậy cho rồi. Một cặp ư? Anh cũng thấy họ xứng đôi lắm. Anh biết Hữu Trọng yêu Thu Trúc nên anh mới nói như vậy. Nhưng mà... sao tự nhiên anh lại cảm thấy mình nói ra câu này lòng hơi ê ẩm. Nhìn hai người thân thiết bên nhau anh tự dưng thấy ganh tỵ. Ơ... mà anh vừa nghĩ gì cơ? Anh ganh tỵ ư? Vì sao anh lại ganh tỵ nhỉ?
Đột nhiên, Thu Trúc gọi.
- Anh Bình! Nhã Thi! Có muốn chơi trò gì nữa không?
Ngọc Bình hoàn hồn lập tức quăng ý nghĩ vừa rồi ra sau đầu. Hỏi Nhã Thi.
- Em muốn chơi gì nữa không?
Nhã Thi nhìn xung quanh một hồi rồi bổng chỉ vào một cái bảng "cafe nhạc sóng" kèm mũi tên chỉ lên trên.
- Anh Hai hay mình lên trên đó thử đi?
Thu Trúc bèn hỏi.
- Em khát nước à?
Nhã Thi cười cười lắc đầu nói.
- Dạ không ạ! Chỉ là em... em...
Nhã Thi ngại ngùng không biết trả lời làm sao thì Ngọc Bình đã lên tiếng.
- Nó thấy hai chữ nhạc sóng nên muốn lên trên đó hát thôi. Nó thích đứng trên sân khấu hát lắm.
Thu Trúc mỉm cười.
- Vậy thì còn chần chờ gì nữa mà không lên thôi!
Hữu Trọng cũng nói.
- Ừ! Anh cũng đang muốn lên trên đó đây. Đi thôi!
Hữu Trọng và Thu Trúc cất bước đi trước, Ngọc Bình và Nhã Thi theo sau. Lên tới nơi họ chọn một cái bàn ngồi xuống rồi kêu nước uống. Nhã Thi nhìn người đang đứng hát trên sân khấu mà ngưỡng mộ không thôi. Ngọc Bình bèn nói.
- Để anh hai đăng ký cho em hát. Vẫn là bài ruột chứ hả?
Nhã Thi gật đầu.
- Dạ!
Hữu Trọng tò mò.
- Bài ruột của bé Thi là bài gì thế hả?
Ngọc Bình cười đáp.
- Là bài Thương hoài ngàn năm.
Hữu Trọng ngạc nhiên hỏi.
- Ôi... em thương ai mà thích hát bài đó hả?
Nhã Thi đỏ mặt ngượng ngùng lắc đầu nói.
- Dạ! Không có ạ! Em chỉ là thích bài đó thôi!
Hữu Trọng nhìn là biết Nhã Thi đang nói dối rồi, nhưng anh cũng không vạch trần làm chi bởi bản thân anh cũng có người để thương hoài ngàn năm mà. Anh không khỏi liếc nhìn sang ai đó vẫn tỉnh bơ bơ mà thưởng thức ly nước và nghe người ta đứng trên sân khấu hát. Anh không khỏi thầm than "người ta còn nhỏ tuổi hơn em mà đã yêu rồi đấy! Còn em... aiiii...". Anh lại nói với Ngọc Bình.
- Này... cậu đăng ký cho tôi một bài luôn nhé! Cậu biết bài ruột của tôi mà phải không?
Anh nhướng nhướng mày với Ngọc Bình, Ngọc Bình liền hiểu là anh muốn hát bài gì rồi. Nhưng Thu Trúc lại nói.
- Anh Trọng lên hát là sửa lời tác giả đấy! Anh đừng đăng ký cho ảnh!
Hữu Trọng véo nhẹ má cô một cái nói.
- Anh như vậy mới tài chứ đúng không? Thử hỏi có ai sửa lời mà hay như anh không? Em phải cho mọi người biết tài của anh chứ? Hé cục cưng...
Thu Trúc trợn trắng mắt, thôi kệ anh luôn đi. Anh muốn hát gì đó anh hát. Dù sao cũng chỉ là nhạc sóng, hát tự do.
Ngọc Bình lại hỏi.
- Thu Trúc có muốn hát không? Để anh đăng ký luôn một thể.
Cô lắc đầu nói.
- Dạ không ạ! Em thích xem người khác hát hơn.
- Vậy chỉ đăng ký cho Nhã Thi và anh Trọng thôi nhé!
Ngọc Bình cũng thích xem người khác hát hơn. Anh tự nhiên thấy lòng vui mừng vì có cùng sở thích với cô. Nhưng vì sao anh lại vui mừng nhỉ? Anh cũng không hiểu luôn. (Tg: Aiii... tội nghiệp anh trai. Sao anh khờ vậy anh?)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT