Hoàng Trung nhìn thấy một thanh niên xa lạ đứng bên cạnh cô, liền hỏi.
- Bé cưng! Cậu này là ai thế?
Thu Trúc đáp.
- Anh ấy là người lần đó đã giúp em đuổi theo hai tên côn đồ lấy lại túi xách, bị tụi nó chém thương cánh tay đấy.
Hoàng Trung vui mừng nhìn sang Ngọc Bình nói.
- Ồ... thì ra là cậu.
Rồi hắn bước xuống xe đi lại tay bắt mặt mừng với Ngọc Bình.
- Thật cảm ơn cậu lần đó đã giúp em tôi nhiều lắm!
Ngọc Bình cũng vui vẽ nói.
- Không có gì đâu ạ! Đó là việc em nên làm mà!
Hai người lại nói chuyện trao đổi qua lại thật thân thiết, sau đó còn trao đổi số điện thoại cho nhau, hẹn có dịp sẽ cùng nhau mời đi ăn uống nói chuyện nhiều hơn. Thu Trúc đứng bên cạnh mà trợn trắng mắt. Hoàng Trung có cần thiết nhiệt tình như vậy không cơ chứ? Cô cũng đâu phải em gái ruột của anh ta đâu nà.
Hai người nói chuyện xong, Hoàng Trung mới chào tạm biệt Ngọc Bình rồi kéo Thu Trúc lên xe.
- Nào bé cưng! Về thôi!
Thu Trúc đen mặt nói.
- Anh có thể không cần gọi em bé cưng được không? Nghe nó cứ sao sao...
- Sao là sao nào? Anh thích gọi em như vậy đấy! Em là bé cưng của anh mà. Cũng giống như Kiến Minh gọi em cô bé hay bé con thế thôi.
Cô chu miệng nói.
- Anh Minh thì nói gì. Anh ấy là biến thái không tính.
Hoàng Trung phì cười.
- Ha ha ha... em gan thiệt hôm nay dám nói anh Minh là biến thái luôn. Không sợ anh ấy biết được sẽ xử đẹp em sao?
Cô nhún vai.
- Chỉ có mình anh nghe anh không nói làm sao anh ấy biết được. Đúng không?
Hoàng Trung chỉ có thể lắc đầu.
- Rồi rồi... bé cưng lợi hại nhất... ha ha...
Hai người cứ vừa đi vừa trò chuyện như thế mà không biết rằng, Ngọc Bình vẫn còn đứng đó dõi mắt theo họ. Anh lẩm bẩm.
- Bé cưng...
Nhớ đến trong công ty Hữu Trọng hay nhắc đến "cục cưng", hỏi ra thì Hữu Trọng nói đó là đứa em gái. Anh mỉm cười lắc đầu.
- Hình như các anh ông anh trai ở thành phố đều thích gọi em gái mình như vậy thì phải. Cục cưng... bé cưng...
Nhớ đến Thu Trúc rồi anh lại nói.
- Mà cũng thấy cưng thiệt!
Trên đường, Thu Trúc tò mò hỏi Hoàng Trung.
- Mà anh định định cư ở đây bao lâu thì sẽ dọn đi nữa vậy?
Hoàng Trung ngạc nhiên.
- Hả? Dọn đi đâu?
Cô hỏi lại.
- Không phải anh thường không ở cố định một chổ sao?
Hoàng Trung lắc đầu đáp.
- À... anh muốn ở một chổ rồi. Dọn tới dọn lui hoài rất mệt. Ở đây gần bạn bè anh em không vui hơn sao. Với lại những lúc bệnh hoạn còn có em mua cháo cho anh ăn, mua thuốc cho anh uống, có người quan tâm chăm sóc đỡ hơn ở một mình không quen ai, bệnh cũng phải tự lếch xác đi mua thuốc.
Chuyện là mấy ngày trước, hắn bị mắc một trận mưa to, bình thường chuyện đó cũng không có gì đáng ngại, nhưng về tới nhà bình nước nóng lại bị hư bắt buộc phải tắm nước lạnh luôn, tối ngủ thì quên tắt máy lạnh, thế là sáng ra hắn bị sốt không thể dậy nổi. Nhưng hắn cũng phải cố gắng bò dậy để đi mua thuốc uống. Tuy nhiên, khi vừa mở cổng dắt xe ra hắn đã bị ngã nhào. Trong lúc đó bổng nhiên có một vòng tay đỡ lấy hắn, kèm theo một giọng nói đầy quan tâm.
- Anh Trung! Anh không sao chứ?
Thu Trúc hôm đó không có tiết nên ở nhà, định đi ra siêu thị mua ít đồ nhưng vừa bước ra đã nghe tiếng ngã xe. Cô tò mò nhìn sang thì thấy Hoàng Trung đang nằm chèo queo, sợ hắn bị làm sao nên cô vội chạy sang đỡ hắn. À... mà hắn bây giờ đã ở sát vách nhà Hữu Trọng luôn rồi, cũng không ngờ rằng căn nhà mới xây đó cũng là của hắn. Nhưng cô biết dù hắn có nhà cửa rất nhiều nhưng hắn cũng chẳng ở nơi nào cố định cả, vài bửa hoặc vài tháng là dọn chổ khác kêu bán ngay.
Tuy nhiên, khi cô chạm vào hắn thì thấy người hắn rất nóng, đưa tay sờ trán thử thì vô cùng nóng luôn. Cô hô lên.
- Anh Trung! Anh bị sốt rồi! Mau đi bệnh viện a...
Thế nhưng, hắn lại lắc đầu nói.
- Không đi! Anh chỉ bị nhẹ thôi! Uống thuốc là khỏi không cần phải vào bệnh viện phiền phức.
- Vậy bây giờ anh định đi mua thuốc sao?
Hắn gật gật đầu. Thấy hắn như vậy lòng thương người của cô lại trỗi dậy cho nên cô nói.
- Thôi! Anh trở vào nhà nằm nghỉ đi, để em đi mua cho. Anh đang yếu chạy xe cũng không an toàn.
Cô đỡ hắn vào nhà để hắn nằm trên sopha phòng khách nghỉ ngơi. Rồi tự động ra dắt hộ chiếc xe vào cho hắn. Sau đó thì mới trở ra chạy đi mua thuốc. Cô nghĩ chắc sáng hắn cũng chưa ăn gì nên cũng mua cháo luôn. Trở về, cho hắn ăn uống thuốc xong thì dìu hắn lên phòng nằm nghỉ. Cô tính đi về rồi nhưng lại không yên tâm, giúp người thì phải giúp cho trót chứ, đâu thể để hắn ta nằm một mình ở nhà được, rủi lại có vấn đề gì sao? Thế là, cô ở lại xem chừng và chăm sóc hắn cho đến chiều, khi nhiệt độ cơ thể hắn đã ổn định mới an tâm mà về, nhưng cũng không quên dặn dò hắn nếu cảm thấy trong người có gì bất thường thì gọi điện cho cô.
Hắn thản nhiên tiếp nhận sự chăm sóc, quan tâm của cô mà không hề có thái độ khách khí gì cả. Vì sao ư? Vì hắn muốn được ở cạnh cô, cảm nhận được bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại lâu lâu lại sờ trán hắn kiểm tra nhiệt độ rồi vắt từng cái khăn lau người cho hắn, hắn cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng quả thật cô đúng mát tay, chăm sóc hắn có một buổi mà hắn đã khỏe rất nhiều. Đúng lý trưa hắn có thể tự mình đi ra ngoài mua đồ ăn được rồi nhưng hắn lại luyến tiếc, không muốn cô trở về sớm như vậy. Nên hắn cứ nói trong người còn mệt để cô ở lại chăm sóc hắn tới chiều.
Nhưng cho dù lưu luyến thế nào thì cuối cùng cũng phải rời xa thôi. Tuy rằng cô ở sát vách nhưng hắn vẫn cảm thấy xa cách quá. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời hắn lưu luyến một người đến như vậy, không ngại ném bỏ sĩ diện mà nhõng nhẽo muốn cô chăm sóc cho mình, muốn cô luôn ở bên cạnh. Hắn thật ngưỡng mộ Hữu Trọng được ở chung nhà với cô, dù cô chỉ xem như người anh nhưng như vậy cũng thỏa mãn rồi. Còn hơn hắn một bóng bơ vơ một mình trong ngôi nhà quạnh quẽ này a. Aiii... hắn thật muốn làm cửa thông qua đó a.
Nhớ lại hôm đó mà Thu Trúc cũng buồn cười. Cô không ngờ lúc hắn ta bệnh lại nhõng nhẽo đến cỡ vậy. Y như đứa con nít ấy, lúc ăn thì hô nóng rồi tay run cầm không được, bắt cô phải thổi từng muỗng mà đút; lúc dắt lên lầu thì đi không nỗi bắt dìu hắn lên. Nằm xuống ngủ thì một chút lại hô nóng nhờ cô lấy khăn lau người hộ, rồi một lúc lại khát nước, vân vân. Mãi một lúc thuốc thắm mới chịu ngủ yên. Nhưng đối với cô hắn như vậy cũng là bình thường, kiếp trước là điều dưỡng cô còn gặp bệnh nhân còn nhõng nhẽo hơn hắn gấp mấy lần. Cũng không trách được, bởi vì lúc bệnh cơ thể người ta rất khó chịu, chỉ muốn cho nó thoải mái hơn nhưng sức yếu không thể làm gì được, đành nhờ người làm hộ chứ sao giờ. Cô bị bệnh cũng thế thôi. Cho nên cô rất thông cảm.
Nhưng mà nhớ lại cái vẽ nhõng nhẽo của hắn cô vẫn buồn cười làm sao. Dù kiếp trước hay kiếp này, đó điều là lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy. Cô chợt cười lớn nói.
- Ha ha ha... nhớ lại bửa đó mà em mắc cười quá đi! Không ngờ lúc anh bệnh lại không khác gì trẻ con đấy. Vậy mà tối ngày cứ kêu em bé này, bé nọ em không biết ai bé nữa à?
Hắn cười cười hơi xấu hổ một chút. Nhưng mà nếu không như vậy thì cô đâu có chịu ở lại chăm sóc hắn cả ngày chứ. Kệ! Bị cô cười cũng không sao. Ai bảo hắn yêu cô mà cô cứ vô tình hờ hững làm gì. Mà cũng đâu riêng vì hắn yêu cô đâu, Hữu Trọng, Anh Tuấn, Thanh Tú ngay cả tên biến thái như Kiến Minh mà còn yêu cô mà. Cô đúng là có mị lực thật kinh người, chỉ dùng ánh mắt vô tình, hờ hững nhìn người ta mà lại khiến người ta bị hút hồn. Bản thân hắn cũng bị lạc vào ánh mắt ấy chứ đâu. Nếu như ngày đó hắn không cố tình xuống WC tìm gặp cô thì hắn cũng đâu lạc bước đến nông nỗi này.
Nếu ngày ấy anh không tìm gặp em
Thì anh đâu phải nhìn vào đôi mắt ấy
Ánh mắt vô tình hờ hững đến lạnh băng
Nhưng lại toát lên nỗi trách hờn sâu sắc.
Khi em thốt lên câu nói thản nhiên
Lại làm cho lòng anh ăn năn ray rức
Anh cảm thấy mình có lỗi với em
Muốn chạy theo em nói lời xin lỗi
Nhưng chợt nhìn bóng lưng cô tịch
Anh lại thấy lòng thổn thức bâng khuâng
Dõi theo em đến khuất hành lang
Đột nhiên cảm thấy lòng xót xa, đau đớn.
Giống như anh đã từng làm em đau khổ
Dù rằng anh và em chỉ gặp nhau có đôi lần
Anh ngỡ như mình đã từng đánh mất em
Trong một kiếp nhân sinh nào đó.
Hoàng Trung đưa cô tới nhà Hữu Trọng, bản thân hắn cũng đi sang nhà mình. Nhưng vẫn còn ngoái nhìn chờ cô bước vào trong đóng cổng lại mới thôi. Hắn thở dài khẽ thì thầm.
Phải chăng kiếp trước anh đã đánh mất em
Nên kiếp này mới lưu luyến bên em như vậy?
Dù biết rằng bên em có nhiều người cũng yêu em
Dù biết rằng trái tim em sẽ không rung động
Nhưng sao anh vẫn không thể xa em được?
Chỉ cần không thấy em một ngày
Lòng anh đã thổn thức không yên
Chỉ muốn được bên em và mãi mãi bên em
Nghe em nói, nhìn em cười, ngắm em trong lặng lẽ.
Bấy nhiêu thôi lòng anh đã mãn nguyện
Anh chợt hiểu rằng chữ yêu mới trân quý làm sao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT